Vương pháp ư? Sở Thiên khẽ cười giọng khinh thường nói:
- Vương pháp là cái thá gì chứ? Nó thật sự công bằng sao? Nếu thật sự có vương pháp công bằng khách quan thì cảnh sát Hàn đã không bị tôi ném ra ngoài cửa Lâm gia rồi, cũng không phải bất lực và Tư lệnh Dương cũng không phải nói chuyện hôm nay dừng lại ở đây rồi.
- Vương pháp thì tác dụng với người dân bình thường còn đối với tôi thì không có nghĩa lý gì và với Tư lệnh Dương cũng vậy, cho nên trong lòng tôi cũng đã có vương pháp của mình đó chính là luật thiện ác.
Dương Chấn Thiên cũng không thể không thừa nhận Sở Thiên là một nhà chính trị tài ba, chất vấn gì tới hắn đều được hắn trả lời trôi chảy, mắt nhìn bốn phía rồi cuối cùng ra đòn sát thủ:
- Câu trả lời của cậu có thể thuyết phục được tôi, nhưng cậu đã lợi dụng quan hệ để điều động quân lính ở cảng, đó là tội lớn chỉ e là không thể nào thuyết phục được trung ương, thuyết phục được các lão đại.
Nát mặt Sở Thiên không chút kinh sợ, sau khi cười đầy thâm ý thì không chút do dự đáp:
- Tư Lệnh Dương, anh cảm thấy ai lại có gan lơn tới mức dám điều động cả Trú quân chứ? Không, mà phải nói là ai lại có khả năng để điều động cả Trú Quân, anh có khả năng không? Đường gia, Hoắc gia hay Tô gia đây? Chỉ e là đều không có khả năng đó.
Dương Chấn Thiên sắc mặt thay đổi, giờ mới nghĩ tới vấn đề có liên quan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540982/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.