Vẻ tươi cười lộ rõ trên mặt Sở Thiên, ngửa đầu uống cạn chen trà nói:
- Chờ đợi! cháu cần thời gian để chờ đợi, đợi sự việc thay đổi, không chừng trong quá trình chờ đợi sẽ xuất hiện thay đổi có lợi cho cháu, trường mắt giống như giằng co với cái chết duy chỉ có dựa vào những thay đổi bên ngoài mới có thể đánh bại được địch.
Ngoại trừ Lan bà bà ra thì dường như bất cứ ai cũng có thể nghe rõ câu nói cao hơn cả cao tăng này, Tô Dung Dung người cùng Tô Lão gia vượt qua bao nhiêu trận cờ cũng phải vắt óc suy nghĩ dường như cũng không có cách nào hiểu được mà lại cảm thấy nắm bắt được điều gì đó, sau khi suy nghĩ khổ sở mồ hôi từ từ chảy ra trên khuôn mặt say đắm lòng người kia.
Lặng im trong chốc lát, Lan bà bà không kìm được, chậm rãi mở lời:
- Sở Thiên, cháu cứ đợi, đợi cho tới khi cháu muốn ra ngoài. Nguồn: truyentop.net
Rồi liền cười nói với Tô Dung Dung:
- Dung Dung à, đưa Sở Thiên tới phòng cháu nghỉ ngơi có cần gì thì nói với người làm là được rồi, ngoài ra nếu không được sự cho phép của Sở Thiên người khác không được làm phiền.
Bà không phải là Lão phật gia nhưng lời nói của bà còn có hiệu lực hơn cả thánh chỉ.
Xem ra mình tới Lâm gia là hoàn toàn đúng đắn, có thời gian chờ đợi là có đường sống rồi, Sở Thiên cảm động gật đầu rồi đứng dậy đi lên lầu, trên đường dừng lại một chút nói với Lâm Nguyệt Như:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540977/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.