Sở Thiên gật đầu, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề nói: - Dung Dung, gần đây có tiệm quần áo đẹp mà giá rẻ nào không, bọn anh muốn mua vài bộ quần áo và một chút lễ phẩm, đến quá vội vàng, ngoài ít tiền mặt ra thì không mang theo gì cả, đến gặp dì như vậy có chút làm mất mặt Tô gia. Lâm Phi và Tống Minh ngay lập tức lộ ra vẻ khinh thường, mua quần áo mà lại muốn tìm nơi hàng tốt giá rẻ, đó không phải là những kẻ đầu đường xó chợ sao, cũng không biết trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế hiển hách như Tô Dung Dung tại sao lại có thể nhìn trúng hắn chứ, nghĩ mà có chút xót xa. Mà Tô Dung Dung xuất phát từ suy nghĩ ở các phương diện, không có cách nào nói ra thân phận của Sở Thiên, không phải là lo sợ làm mất mặt Tô gia mà là lo rằng, có quá nhiều người biết Sở Thiên sẽ làm nguy hiểm đến hắn, dù sao đã lăn lộn trong giới xã hội đen lâu như vậy, khó tránh có kẻ thù tìm kế đối phó với Sở Thiên, ví dụ như Đường Môn. Cửa hàng quần áo Vạn Tượng. Nếu như Sở Thiên xem kỹ giá cả quần áo trên tượng ma nơ canh ngoài cửa có lẽ sẽ không bước vào đây, nhưng một người từ trước tới nay luôn thận trọng như hắn lại không hề nhìn vào cái giá tiền dọa chết người kia, huống hồ, trên người hắn có vạn tiền đô la Hongkong, đã cảm thấy vô cùng lo lắng rồi, đâu có ngờ rằng chính hắn lại gặp phải kẻ bóc lột vạn ác trong tư bản chủ nghĩa vạn ác. Bước vào cửa hàng quần áo Vạn Tượng, một luồng khí lạnh xông vào mặt, sau buổi trưa vào mùa đông ở Hongkong, ánh mặt trời bắt đầu trở nên gay gắt khiến cho người ta cảm thấy nóng nực khó chịu, vào trong này lại tạo cho người ta cảm giác mát mẻ, sau đó bà chủ cửa hàng đi tới. Sự nhiệt tình của bà chủ tất nhiên là không giống với cái nóng của mặt trời, nên nói là nắng ấm của mùa đông, làm cho bạn vừa nhìn liền cảm thấy trong lòng ấm áp. Sở Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái, bất kể là cảnh vật chung quanh hay là nụ cười. Bà chủ tuổi không ít, trong có vẻ hơn ba mươi tuổi, những phụ nữ ở Hongkong cực kỳ trẻ hơn so với tuổi, mười tám tuổi nếu như không có bạn trai ôm thì là quê mùa, tình yêu thất bại, nếu như một người phụ nữ đã qua hai lăm tuổi vẫn chưa gả cho một nhà kha khá, vậy thì có thể xem như tương đối thất bại, chỉ có thể đến viện bảo tàng làm văn vật để người ta đến tưởng niệm. - Hoan nghênh mọi người ghé qua, các vị công tử tiểu thư muốn mua quần áo thế nào? Bà chủ tươi cười, ánh mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì khách đến hình như là hai đẳng cấp khác nhau, đám người Sở Thiên phía trước thuộc về xã hội đen, đám người Tô Dung Dung phía sau lại thuộc loại công chúa hoàng tử. Những người làm ăn đều là những người khôn khéo, mọi người đều nói, ông chủ chỉ cần nhìn vào trang phục của khách hàng để quyết định thái độ phục vụ, bà chủ của Vạn Tượng tất nhiên cũng vậy, ánh mắt bà ta cuối cùng đặt trên đám người Tô Dung Dung, thể hiện thái độ tốt nhất, nhiệt tình giới thiệu những bộ trang phục hoa lệ nhất. Thấy dáng vẻ tươi của bà chủ, còn có đám người Sở Thiên đã đi lên trước chọn quần áo, Tô Dung Dung dở khóc dở cười, mấy câu nói khiến cô rơi vào hố băng: - Bà chủ, mấy người chúng tôi không mua quần áo, là ba người bọn họ muốn mua, bà đến tiếp đón bọn họ đi, để hôm khác có thời gian, tôi lại cùng các chị em đến đây. Hóa ra mấy người quê mùa phía trước mới đến để mua quần áo? Bà chủ cố nặn ra nụ cười vô cùng khó coi, khách khí đi đến phía Sở Thiên, tự ép mình nói với người đang thuần thục đến nỗi không thể thuần thục hơn rút bộ quần áo kia ra, bởi vì bà không ôm hi vọng quá lớn có thể hướng dẫn mua hàng, vì thế những bộ quần áo đã giới thiệu đều thuộc bậc trung, bà ta thật sự không tin Sở Thiên có thể bỏ ra hơn mười vạn. Tô Dung Dung muốn đến giúp Sở Thiên chọn quần áo lại bị Lâm Phi giữ lại xem bói tay. Chốc lát sau, Sở Thiên chỉ mấy bộ quần áo Trung Sơn treo trên tường, không chút do dự nói: - Lấy những bộ quần áo trên kia xuống, tôi muốn tất cả. Sau đó lại chỉ vào những bộ quần áo mà Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đang nhìn: - Lấy tất cả những bộ quần áo đó nữa, để lại một bộ để mặc bây giờ, những bộ khác thì gói lại hết. Mấy bộ quần áo Tôn Trung Sơn kia cộng lại cũng gần ba vạn, lại cộng thêm mấy bộ quần áo của Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, tổng cộng gần tám vạn, cho dù Sở Thiên nói vô cùng hào khí nhưng bà chủ vẫn bán tín bán nghi, không hề lấy quần áo xuống mà lại nhắc nhở nói: - Tổng cộng gần tám vạn, cậu trả tiền mặt hay quẹt thẻ? Tám vạn? Giá cả có chút vượt ngoài tưởng tưởng của Sở Thiên, tính ra bình quân mỗi bộ gần một vạn, nhưng nghĩ lại phải đến thăm hỏi người thân của Tô Dung Dung, quyết định bỏ ra chút vốn, vì thế vô cùng khách khí nói: - Trước tiên cho tôi thử bộ Trung Sơn màu đen xem có phù hợp không đã, nếu như cảm thấy được, tôi sẽ quẹt thẻ thanh toán hết. Nghe xong giá tiền, lòng hăng hái biến thành mặc thử mới trả tiền khiến bà chủ mất đi hi vọng, xem ra tên tiểu tử này tìm cớ chạy đi đây, vì thế bà chủ có chút không tình nguyện lấy bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu đen xuống, đạt vào tay Sở Thiên dặn dò: - Mặc thử cẩn thận chút, nhất thiết không được làm bẩn làm rách! Sở Thiên gật đầu đi vào trong, Tô Dung Dung từ ghế ngồi đứng dậy, tiêu sái bước đén bên cạnh bà chủ, mở ba lô mang theo bên người ra, rút ra một tấm thẻ ngan hàng vàng, dịu dàng nói: - Bà chủ, hãy gói lại tất cả những bộ quần áo mà bạn tôi mua lại, tổng cộng bao nhiêu tiền? Tôi giúp anh ấy trả tiền. Vẻ mặt bà chủ trong nháy mắt rạng rỡ hẳn lên, không ngờ tên tiểu tử đó lại có thể ăn cơm mềm? Lại có một cô gái xinh đẹp cao quý như vậy giúp hắn tính tiền, muốn đoán quan hệ không tầm thường giữa họ, ngoại trừ ông chủ và làm công thì không có gì khác, không khỏi thầm than, hiện giờ những người có tiền đối với người làm công thật tốt, ra tay liền là bộ quần áo tám vạn. - Em gái à, em thật sự còn đẹp hơn cả minh tinh. Bà chủ vừa quẹt thẻ vừa nịnh nọt - Dựa vào khí chất và vẻ đẹp của em, tùy tiện lấy một bộ quần áo thứ phẩm mặc lên cũng trở thành trào lưu tiên phong ở Hongkong, em không đi đóng phim hay thi hoa hậu Hongkong thì thật đáng tiếc. Tô Dung Dung cười cười, không trả lời, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thẳng. Bà chủ thấy Tô Dung Dung đột nhiên sững sờ, bất giác dẩy nhẹ cô: - Tiểu, tiểu, a? Tiểu đệ đệ? Bọn Lâm Phi ngồi xem tạp chí cách đó không xa bỗng nhiên cũng có chút ngây ngốc, nhìn vào Sở Thiên, giống như là bị người ta làm phép định thân. Thân hình thon dài thẳng tắp được bao trong bộ trang phục Tôn Trung Sơn, quý phái, khóe miệng Sở Thiên hơi hơi cười nhẹ, dưới ánh đèn dường như được bao phủ một tầng ánh sáng, nhìn thế nào cũng toát ra mị lực khiến người ta khó có thể tin, như con ếch trong nháy mắt biến thành hoàng tử, như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích đeo vào chiếc giày thủy tinh. Tất cả ánh đèn đều bị hắn chiếm hữu. Lâm Phi cố gắng lắc đầu nhưng lại phát hiện ra cảnh trước mắt không phải là là giấc mơ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net Cho dù thế nào đều không thể tưởng tượng, Sở Thiên chỉ thay đổi trang phục bỗng nhiên tạo ra khí chất khiến người ta phải để ý đến, loại khí chất đó chính là khí chất ung dung bẩm sinh, có rất nhiều người cả đời cũng không thể giả bộ cao quý, khí chất đó, cũng có thể xem như một loại thản nhiên, phóng khoáng trong từ sâu bên trong con người. Kỳ thật, Sở Thiên cũng không rõ lắm, tại sao hắn mặc trang phục Tôn Trung Sơn cảm thấy tinh thần phấn chấn, thậm chí ý chí chiến đấu sục sôi, có lẽ có liên quan đến tính cách khiêm tốn thường ngày, nhưng khi mặc vào bộ trang phục Tôn Trung Sơn, cuộc vận động văn hoá tinh thần trước kia liền trỗi dậy, trở nên nhiệt huyết, tiến thủ, rõ ràng. "Ba~~", quyển tạp chí từ trong tay Lâm Phi rơi xuống, che đi ánh mắt hoảng loạn né tránh, không biết tại sao lại thế này, sự rung động vừa rồi vĩnh viễn lưu lại trong tận đáy lòng, xua đi cũng không được, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ, một người đàn ông khí chất bức người sẽ làm cho cô rung động. Trong mắt Tống Minh hiện lên vẻ mất mát, cảm giác ưu việt vốn có trong lúc này không còn sót lại chút gì. Sở Thiên bước tới, Tô Dung Dung bước lên đón, chầm chậm giơ cánh tay ra, khoác lên tay Sở Thiên, chầm chậm đi tới chỗ ánh đèn sáng rọi, cô cảm thấy bản thân như đang đi vào sân khấu, bản thân như đang bước đi trên mây, kí ức của cô nhớ lại thời khắc buổi tối dạ hội của tân sinh viên, ngọt ngào và hạnh phúc. Gói xong quần áo, bà chủ vẫn có vài phần si mê như cũ, cho đến khi Sở Thiên gọi tính tiền mới phản ứng lại, vội chỉ Tô Dung Dung nói: - Vị tiểu thư này đã trả tiền rồi, tiểu đệ đệ à, thật không ngờ bộ trang phục Tôn Trung Sơn mặc trên người cậu quả thật là một kiệt tác, tôi tung hoành trong nghề này mười mấy năm, có loại người nào chưa từng gặp qua chứ? Duy nhất chưa từng thấy loại khí chất này của cậu. Sở Thiên khiêm tốn cười cười, trong lòng thầm nghĩ, sau này vẫn nên khiêm tốn thì hơn, quá tỏa sáng khó tránh khỏi sẽ phải gặp Thượng đế sớm, người ta that mẫu cũng đủ lạp phong đi? Còn không phải bịđại thúc Sơn mỗ từ trông động đào ra đi xét xử thì Bin Laden đã đủ nổi tiếng rồi? Gói xong quần áo, Sở Thiên xách ra ngoài, ánh mắt của Lâm Phi và Tống Minh dịu đi nhiều rồi, thế giới này chính là như vậy, thực lực mới là là nhân tố quan trọng giúp bản thân chiếm được lòng tôn trọng, thực lực này cho dù là diện mạo, nội tâm hay vũ lực, tiền bạc, địa vị, chỉ cần có thể làm rung động lòng người thì chính là kẻ mạnh. Tống Minh vừa mở của xe liền cảm thấy có chút gì đó không bình thường, bánh xe phía trước không biết xì từ khi nào, sau khi tiến lên kiểm tra kĩ càng thì bất đắc dĩ cười khổ: - Bánh xe nổ lốp rồi, cũng không biết bị người nào dùng dao cắt hỏng, xem ra phải gọi điện tìm người sửa xe đến thôi. Lâm Phi liếc nhìn một chút, suýt chút nữa không chú ý đến hình tượng mà mắng to, nói: - Ai mà thiếu đạo đức vậy, cho dù có gọi tài xế tới đón cũng phải mất một tiếng. Tô Dung Dung nhìn bốn phía, than nhẹ: - Chúng ta không cần phải đợi tài xế tới đón, để xe lại đây cho người sửa xe, chúng ta nghĩ cách bắt xe về, bà nội còn đang đợi chúng ta về ăn cơm, nếu như không đến đúng giờ thì sẽ thất lễ với các chú bác. Lâm Phi gật đầu, đang định vẫy tay đón taxi thì bị Tống Minh ngăn lại:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]