Sở Thiên bước ra khỏi biệt thự Trung Đình, đi vào trong xe tải. Thiên Dưỡng Sinh lúc ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi chân không quên giẫm lên người Uông Tử Hào. Ngồi ở hàng ghế trước, nhìn thấy Sở Thiên đi tới, Phi Long và Phượng Tường vội kính cẩn gật đầu chào. Trước mặt bọn họ đặt hai chiếc máy tính, trên màn hình hiển thị rõ từng ngóc ngách của biệt thự Trung Hải.
Phượng Tường cẩn thận đưa cho Sở Thiên nước khoáng, đợi tới khi hắn uống được hai phần nói:
- Thiếu soái, chắc anh mệt lắm rồi.Vừa ở thủ đô tới, chưa kịp thở đã phải đi xuất kích, đều là do chúng em vô dụng không giúp gì được cho anh mới khiến anh phải mệt thế này, em thật sự lấy làm hổ thẹn.
Sở Thiên cười ý nhị:
- Thế đã là gì? Nhớ ngày chúng tôi huyết chiến ở cánh đồng hoang, cả người lẫn ngựa rã rời tưởng như còn muốn chết đứng, may sao có trận mưa lớn nên mới giành thắng lợi đêm đột kích doanh trại Thiên Lang.
Tuy rẳng Sở Thiên miêu tả sơ lược nhưng bọn Phi Long đều cảm thấy tình thế lúc đó thật nguy hiểm, thậm chí máu nóng trong người chúng còn đang nổi lên. Phi Long, ánh mắt lóng lánh, giọng điệu khó che giấu được sự kích động nói:
- Thiếu soái, lúc ấy chắc hẳn các anh chiến đấu với mấy nghìn người ác liệt lắm đúng không ạ, chắc hẳn tiếng đao kiếm và tiếng ngựa chiến gào rú long trời lở đất.
Tên nhóc này xem nhiều sách lịch sử quá rồi, tự mình tưởng tượng ra cảnh binh đao chém giết giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540955/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.