Sở Thiên khẽ cười, nhìn tên Sư trưởng Hoàng nghĩ một đằng nói một nẻo kia rồi không chút bận tâm hỏi:
- Sư trưởng Hoàng đúng là người có lòng, không những báo cáo chuẩn xác mà còn hùng tâm tráng trí. Nếu tôi tới tuổi như của ông mà vẫn còn có chí hướng như vậy thì thật không uổng chuyến đi này rồi. Ông thật sự muốn lên đấu vài trận chứ?
Câu nói này khiến Sư trưởng Hoàng rợn tóc gáy, trong lòng thầm suy đoán, tên nhóc này không phải muốn mình ra tiền tuyến đánh giặc thật đấy chứ? Rất nhanh liền phủ nhận, Sở Thiên là một người thông minh sao có thể trong lúc Trú Quân và Quốc Minh Đảng khai chiến? Làm như vậy chẳng những không phù hợp với binh pháp và cũng không phù hợp với lợi ích lớn nhất.
Nghĩ tới đây, Sư trưởng Hoàng thẳng người, vỗ vào đầy hào khí nói:
- Nếu Tư Lệnh ra lệnh, tôi sẽ đích thân xách thương ra trận, đánh hạ trận địa tuyến đầu của Trú quân.
Sở Thiên khẽ cười, nói sang chuyện khác:
- Các anh em thay đổi đồn trú canh phòng có thể ảnh hưởng tới sức chiến đấu không nhỉ?
Sư trưởng Hoàng lắc đầu kiên quyết, cao giọng trả lời:
- Không thể đâu, đều là binh lính Sa gia thì đối với xung quanh đều rất quen thuộc, sau khi thế chân thì không cần tới mười phút là có thể tập trung chiến đấu được.
Sở Thiên bỗng như tỉnh ngộ gật gật đầu khiến Sư trưởng Hoàng trong lòng không khỏi hồi hộp.
Sở Thiên nhìn giờ thì đã mười một giờ năm mươi phút bèn chỉ thẳng vào đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540937/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.