Lá vàng trên cây bị những làn gió nhẹ thổi bay, bay xuống buồn bã trong không gian vắng vẻ. Đây là thời kỳ Tam Giác Vàng, đâu đâu cũng đều là cảm giác lạnh thấu xương.
Trên đường tới bộ tổng chỉ huy, không ngừng có binh sĩ cúi chào hắn, cung kính phục tùng tuyệt đối. Hắn đã trở thành anh hùng trong mắt mọi người, ai cũng nhìn hắn với ánh mắt khâm phục. Nhưng hắn vẫn với cái bộ dạng vinh nhục không sợ, đương nhiên đây là bộ dạng mà một Tư lệnh cần phải có: bình tĩnh, điềm đạm, chắc chắn, vui buồn không lộ.
Đẩy cửa Bộ chỉ huy bước vào, thì bỗng tiếng vỗ tay vang lên, đầy trời, tràn đầy niềm vui mà ở chiến trường khói thuốc mù mịt thì lại càng đáng quý. Sở Thiên còn chưa kịp phản ứng thì Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đã dẫn các Phó quan ra đón chào, trên mặt vô ùng phấn khởi và xúc động.
Sa Khôn phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng, tự đáy lòng tỏ ý khen ngợi nói:
- Sở Thiên, vốn dĩ ta không nên tới Bộ chỉ huy, nhưng biểu hiện hôm nay của cháu thật quá xuất sắc rồi, hai trận thắng đã mở ra đường sống cho Sa quân, đây là thắng lợi mà từ rất lâu rồi mới có. Ta nghĩ, cho dù toàn bộ Xa Liên quân tiến công qua sông Văn Tinh cũng không đáng lo, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể lui quân vào địa phân của Lào.
Sở Thiên xua tay, vội khiêm tốn nói:
- Sa tiên sinh đã quá khen rồi, không phải Sở Thiên lợi hại mà là bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540928/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.