Sáng sớm, gió lạnh tràn vào cửa sổ.
Tối qua về phòng, sau khi Sở Thiên lấy viên đạn trên vai ra ngoài, đầu óc mê mẩn ngả xuống giường ngủ, bôn ba cả đêm và sự hy sinh của các đồng đội đã làm cho hắn quá mệt mỏi thậm chí không còn sức để giãy dụa, vì vậy mấy tiếng đồng hồ còn lại hắn ngủ rất say, ngay cả một đứa con nít sáu tuổi cầm một con dao đi vào cũng có thể giết chết hắn.
Nhưng cũng chỉ ngủ say được hai tiếng đồng hồ, khi chim chóc ngoài cửa sổ nhảy trên cành cây cùng hót ríu ra ríu rít, Sở Thiên mở mắt ra, vốn cơ thể cứng đơ như con chó chết rồi trong nháy mắt lại bừng lên sức sống, khuôn mặt hồng hào trở lại, ánh mắt sáng trong, mỉm cười nơi khóe miệng, cả động tác vươn người dậy cũng đầy đầy sức sống.
Việc đầu tiên sau khi Sở Thiên thức dậy là đi tắm!
Tối qua vì kiệt sức mà quên mất mồ hôi trên cơ thể, hôm nay hồi phục sức khỏe thế nào cũng muốn làm sạch người, không chăm sóc nét mặt phong thái bản thân thì sao binh sĩ có thể tin tưởng? Sở Thiên từng đọc một câu truyện ngắn, có một nước nọ mỗi khi trong thời điểm khó khăn thì nữ hoàng của nước đó đều ngồi trên xe ngựa đắt tiền lộng lẫy huênh hoang khắp phố mà đi săn.
Đây không phải xa xỉ cực độ mà là làm cho người ta có niềm tin trong lúc khó khăn, khiến họ cảm nhận được ngay cả nữ hoàng cũng ung dung điềm tĩnh như thế thì tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540925/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.