Tại thư phòng trong biệt thự Vạn Thái. Thư phòng có bốn giá sách, trên mỗi giá sách đều bày đầy sách, trên bàn có bày bút, mực, giấy, nghiên. Nhưng ánh mắt Sở Thiên bị bức thư họa treo trên tường hấp dẫn đầu tiên. Thời gian thấm thoắt thoi đưa Cõi lòng lạnh lẽo đi về gió sương. Say mà mộng nhớ chuyện xưa. Thẹn lòng đành gửi ngói phong giãi bày. Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, mực thấm sâu ba phần, ký tên Trương Tiêu Tuyền. Mấy câu thơ này rõ ràng giãi bày cảm tưởng của ông khi lưu lạc nơi đất khách quê người. Lá rụng về cội, cho dù Trương Tiêu Tuyền có địa vị và thân phận tối cao tại Tam Giác Vàng, nhưng ông vẫn không thể thoát khỏi nỗi nhớ thương quê nhà giày vò. Trương Tiêu Tuyền nhìn thấy Sở Thiên chăm chú quan sát bức thư họa, tới bên cười nói: - Ngồi buồn ngâm bậy vài câu, bị cháu chê cười rồi! Sở Thiên khẽ thở dài, cười đáp lại: - Tham mưu trưởng khách khí quá! Ai chẳng biết chú là tiểu Gia Cát của Tam Giác Vàng kia chứ. Sa Khôn bước tới, hơi áy náy nói: - Đúng vậy, Tham mưu trưởng tuy đã về hưu, vậy mà việc lớn việc nhỏ của Sa Khôn tôi đều không buông tha chú ấy, khiến chú ấy về hưu rồi vẫn không được nghỉ ngơi. Để chú ấy được hưởng thanh phúc đúng nghĩa, tôi kiến nghị chú ấy ra nước ngoài tìm một quốc gia nào đó mà định cư nhưng chú ấy vẫn cứ bướng bỉnh đòi ở lại Tam Giác Vàng giúp chú thêm vài năm. Tình bạn thân thiết này khiến Sa Khôn rất cảm động. Trong thư phòng không có người ngoài, cho nên Trương Tiêu Tuyền nói chuyện cũng hết sức cởi mở không giấu giếm, cười khổ nói: - Sa tiên sinh, anh và em tuy không phải anh em ruột thịt, nhưng nhiều năm kề vai chiến đấu đã cho chúng ta một tình bạn sống chết có nhau. Giờ Tam Giác Vàng đang dậy sóng, bất luận là chính phủ Lào, Myanma hay Tổ chức Phòng chống Ma Túy Quốc tế đều muốn tiêu diệt Sa gia. Anh nói xem, sao em có thể nhẫn tâm mà dời đi vào lúc này chứ? Sa Khôn bật cười ha hả, nói chắc như đinh đóng cột: - Ông bạn thân mến, em nghĩ nhiều quá rồi! Bọn chúng đã vài thập niên còn chưa lật đổ được tôi. Lúc này cũng không phải lo bọn chúng sẽ giở trò. Nếu quả thật chiến tranh nổ ra, chúng ta có đủ cả thiên thời địa lợi, vẫn có thể đánh bại chúng. Sở Thiên cười đúng lúc, thản nhiên nói: - Dù cho thiên thời địa lợi có vô cùng thuận lợi, nếu thiếu đi nhân hòa, cũng vẫn phải bại cuộc. Ánh mắt Trương Tiêu Tuyền hơi sáng lên, hào hứng nhìn Sở Thiên nói: - Sở Thiên, hình như cháu thông hiểu không ít sách lược. Sở Thiên khiêm tốn cười cười: - Hiểu sơ thôi ạ. Hương trà từ từ tỏa ra. Sa Cầm Tú vẫn yên lặng pha trà bên bàn trà chợt lên tiếng: - Mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện đi! Sở Thiên không quay đầu lại, ngửi hương trà bay tới, không khỏi khen: - Trà Bích Loa Xuân của Động Đình? Vào núi nhìn quanh xanh ngọc bích, hương Bích Loa Xuân bách dặm say. Chẳng ngờ trong thư phòng của Tham mưu trưởng chẳng những có sách hay, chữ tốt, còn có cả trà ngon. Xem ra tiểu tử hôm nay tới quấy rày là rất đúng. Sa Khôn khen ngợi gật đầu. Người thanh niên này quả là học rộng biết nhiều. Còn trẻ thế mà đã có thành tích như vậy, quả không phải người thường. Nếu hắn chịu ở lại Tam Giác Vàng làm việc cho Sa gia, tin rằng Sa gia sẽ lại một lần nữa phát triển huy hoàng rực rỡ. Ông không khỏi cười nói: - Đây chính là trà ngon năm đó Thủ tướng Chu đã dùng để khoản đãi Kiesinger. Ngày thường đến cả chú cũng không được Tham mưu trưởng lấy ra cho uống. Hôm nay khoản đãi như vậy, thế mới biết hai người là tri âm của nhau. Trương Tiêu Tuyền hiểu ý cười cười, sảng khoái nói: - Sở Thiên vừa mới thu phục Huyết Thứ, nhất định sẽ rèn cho quân đội Sa gia một mũi dao nhọn, huống hồ cậu ta còn là tri kỷ của Sa Cầm Tú. Đừng nói là dùng trà khoản đãi, cho dù có dùng cả thư phòng này, chỉ cần Sở Thiên để mắt tới, em cũng sẽ tặng cậu ấy. Chỉ không biết Sa tiên sinh có chịu gả Cầm Tú cho cậu ấy không thôi. Sa Khôn cười sang sảng, đầy thâm ý nói: - Chuyện của bọn trẻ, tôi không nhúng tay vào đâu. Nhưng Sở Thiên đúng là một nhân tài, chỉ sợ Sa Cầm Tú không xứng. Cô bé này cả ngày đánh đánh giết giết, chẳng ra dáng con gái tí nào. Sa Cầm Tú đỏ mặt tía tai, lí nhí nói: - Cha, ngay cả cha cũng bắt nạt con ư? Sở Thiên hiểu bọn họ muốn hắn dốc sức phò tá Sa gia, xấu hổ cười cười, mãi lâu sau mới trả lời: - Sa tiên sinh và Tham mưu trưởng đã đánh giá tiểu tử quá cao rồi. Cháu có tài đức gì mà dám nhận sự ưu ái này của các chú? Người ta vẫn nói “Kẻ sĩ sẵn sàng chết vì tri kỷ”. Chỉ cần Sở Thiên một ngày còn ở Tam Giác Vàng, cháu sẽ dốc toàn lực báo đáp ơn huệ của Sa gia. Nếu ngày nào đó thời cơ chín muồi, Cầm Tú lại nguyện lấy cháu, cháu nhất định sẽ cưới cô ấy. Sa Cầm Tú lại đỏ mặt, vừa vui vừa ngượng nói: - Ai nói em muốn lấy anh chứ? Trương Tiêu Tuyền nhìn thấy kết cục tốt đẹp này, sợ Cầm Tú ngượng quá, bèn dàn xếp nói: - Tốt lắm, chúng ta ngồi xuống uống trà đi, chớ để nguội lạnh tấm lòng của Cầm Tú. Có rất nhiều nhân tố làm nên một chén trà ngon hoặc dở, điều quan trọng nhất tất nhiên là chất lượng trà. Tuy uống trà nổi tiếng hay trà đắt khó tránh khỏi bị nghi là theo đuổi xa hoa, nhưng vẫn luôn có một đám người thực sự hiểu được bản chất của nó. Từ lá trà, trà cụ, tới người pha trà, nước pha trà đều có những yêu cầu cực cao. Thậm chí cổ nhân còn chú trọng tới cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà, tâm tình bốn thứ này. Công phu pha trà của Sa Cầm Tú hiển nhiên vừa mới học được không lâu. Nhưng tay nghề vụng về lại không hể ảnh hưởng tới tâm tình của cô ấy. Cho nên khi ba chén trà được bày ra, ngay cả Trương Tiêu Tuyền cũng không khỏi khen ngợi: - Cầm Tú, trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam rồi đó! Chẳng ngờ nghệ thuật pha trà cháu học của ta ngày càng tiến bộ. Xem ra, ta nên về hưu thật rồi. Mặt Sa Cầm Tú thản nhiên, nhàn nhạt nói: - Tam Giác Vàng vĩnh viễn chỉ có một Tham mưu trưởng, đó chính là tiểu Gia Cát. Trương Tiêu Tuyền sang sảng cười vài tiếng, bưng chén trà trong suốt, khẽ nhấp mấy ngụm, quay đầu nhìn Sở Thiên, tiếp tục đề tài vừa rồi: - Sở Thiên, cháu cho rằng phải làm sao để quản lý tốt một dân tộc hoặc một quốc gia? Cháu không cần phải e dè, cứ nói như cháu nghĩ. Chúng ta đều không phải người ngoài. Sở Thiên trong lòng không khỏi thầm than, quả nhiên là Tham mưu trưởng. Nói chuyện trên trời dưới bể như vậy rồi mà ông vẫn có thể đưa nó trở về chủ đề chính, suy nghĩ chặt chẽ đến vậy. May mà hắn sớm đã có ý tưởng, vì thế đáp: - Khổng tử nói: “Trị thiên hạ có tứ thuật: nhất viết trung yêu, nhị viết vô tư, tam viết dùng hiền, tứ viết độ lượng”. Có nghĩa là trị thiên hạ có bốn phương pháp: thứ nhất là Trung Ái, thứ hai là Vô Tư, thứ ba là Dùng Người Hiền, thứ tư là Độ Lượng. Động tác uống trà của Trương Tiêu Tuyền bỗng dừng lại, miệng còn hơi hé ra. Nếu như nói thân thủ dũng mãnh của Sở Thiên tạo cho ông một ấn tượng mãnh liệt thì lý luận Nho học mà hắn tiện tay vớ lấy dùng này đã khiến ông nhẹ nhàng rung động. Với độ tuổi của Sở Thiên, sao hắn có thể có học vấn không tương xứng như vậy? Hơi nóng của chén trà bị nắm lâu trên tay khiến ông giật mình sực tỉnh, lập tức khôi phục lại bình tĩnh. Một lát sau, Trương Tiêu Tuyền gật đầu nói: - Sở Thiên, cháu nói rất có lý. Theo cháu thì hiện nay Sa gia nên làm gì? Sở Thiên hơi chần chừ, lập tức nhìn thấy Sa Khôn nở nụ cười hiền từ, biết vấn đề này có lẽ cũng là điều mà Sa Khôn muốn biết, vì thế cười nói: - Sa tiên sinh thành lập chính phủ cách mạng dân tộc Bang Đạn là một nước cờ hay độc nhất vô nhị. Nhưng nếu muốn lâu dài, nhất định phải bỏ cái mũ “Buôn lậu thuốc phiện” xuống. Nếu không, chính phủ này sớm muộn cũng sẽ chết non. Trương Tiêu Tuyền không hề che dấu chút nào về vấn đề này. Thực ra, ông và Sa Khôn sớm đã nhận ra điều này và đã có phương án giải quyết. Nhưng cái khó là tiến hành thế nào. Vì vậy họ đều khẽ thở dài: - Thực ra Sa tiên sinh cũng sớm biết đạo lý này. Nhưng, bắt hơn sáu triệu dân Tam Giác Vàng từ bỏ cây thuốc phiện thì sẽ khiến bọn họ trở nên nghèo khó. Như vậy chẳng khác nào bắt họ tự sát. Phải làm sao đây? Sa Khôn cũng chen vào nói: - Đúng, Sở Thiên, thử nói phương pháp của cháu xem. Sở Thiên xoay nhẹ chén trà trên tay. Hương thơm mát của Bích Loa Xuân đưa vào mũi hắn. Sau một thời gian ngắn suy nghĩ, hắn nói không do dự: - Chúng ta đều không phải người ngoài, tiểu tử xin cả gan góp lời. Sa gia trước tiên hãy xây vài nhà xưởng chính quy ở ngoài khu vực phòng thủ để cho thế giới biết rằng chúng ta đang dần thay đổi tập quán gieo trồng nông nghiệp của Tam Giác Vàng. Như vậy còn hấp dẫn được nhà đầu tư nước ngoài nữa. Nếu nhà đầu tư nước ngoài tới đây đầu tư, nhất định phải có chính sách ưu đãi tốt nhất dành cho họ. Chính phủ chỉ thu thuế tượng trưng, mục đích là để cho cả thế giới thấy xu hướng phát triển ngành nghề chính quy theo quy mô lớn của chúng ta. Họ sẽ tin vào quyết tâm từng bước diệt trừ cây thuốc phiện của chúng ta. Từ đó, ta tranh thủ sự ủng hộ của các quốc gia trên thế giới. Trương Tiêu Tuyền gật gật đầu. Ngay cả Sa Khôn cũng phải thốt lên: - Đó là một ý kiến hay! Sở Thiên đã nói ra những gì hắn nghĩ nên không e dè gì nữa, chậm rãi nói: - Về phần ngoại giao đối ngoại, chúng ta sẽ kiên quyết phản đối sự thống trị độc tài của Chính phủ Myanma. Chúng ta sẽ nói rõ lập trường và chủ trương của Chính phủ Bang Đạn. Điều này sẽ khiến việc gieo trồng thuốc phiện chỉ còn là một việc làm lén lút. Diện mạo của vùng đất này sẽ dần dần thay đổi. Nếu cần, ta còn có thể khai khẩn vài ba thôn trại thử nghiệm trồng lương thực và cà phê. Sau này cho người ngoài tới tham quan. Trương Tiêu Tuyền và Sa Khôn vừa uống trà vừa ngẫm nghĩ. Nhân lúc này, Sở Thiên nhìn Sa Cầm Tú thản nhiên nói: - Thực ra, vườn cà phê của Sa Cầm Tú đã là một mô hình tốt rồi.Nếu đẩy mạnh tuyên truyền mở rộng, sau đó lại đem cà phê đã được gia công tới khu phố xá sầm uất để bán, đương nhiên, giá cả phải sấp xỉ giá thuốc phiện tại địa phương, như vậy sẽ khiến người dân sinh ra ảo giác. Sa Khôn tò mò hỏi: - Sinh ra ảo giác? Sở Thiên gật gật đầu, đầy thâm ý mà cười cười nói: - Khiến cho người ta cho rằng lợi nhuận trồng cà phê và thuốc phiện tại Tam Giác Vàng là tương đương nhau. Như vậy, mọi người mới tin rằng, bất luận do nhu cầu chính trị hay hiệu quả kinh tế, việc phát triển rừng trồng cà phê là một lựa chọn sáng suốt. Đổi thành các chú, nếu lợi nhuận trồng cà phê và thuốc phiện là như nhau, các chú sẽ chọn trồng loại nào? Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đồng thanh nói: - Đương nhiên là cà phê! Vừa mới nói xong, hai người lập tức hiểu ý của Sở Thiên, đều khen ngợi rất nhiều. Người suy luận chặt chẽ như Trương Tiêu Tuyền lập tức phát hiện ra lỗ hổng: - Tuy rằng vườn cà phê của Sa Cầm Tú quả thật không tồi, nhưng phí tổn cũng rất cao. Nếu định giá cà phê bằng với thuốc phiện, chi phí thực cao sẽ khiến cà phê khó lòng bán ra được. Lấy ví dụ, giá thành gieo trồng thuốc phiện là mười tệ, bán ra một trăm tệ, lợi nhuận là chín mươi tệ. Giá thành của cà phê ít nhất hai mươi tệ. Muốn có được chín mươi tệ lợi nhuận thì giá bán phải đắt hơn một trăm. Sở Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên nói: - Tác dụng của việc tiêu thụ là ở chỗ sinh ra ảo giác. Bán được hay không là chuyện phụ thôi. Mọi người đều ngẩn ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]