Tại thư phòng trong biệt thự Vạn Thái.
Thư phòng có bốn giá sách, trên mỗi giá sách đều bày đầy sách, trên bàn có bày bút, mực, giấy, nghiên.
Nhưng ánh mắt Sở Thiên bị bức thư họa treo trên tường hấp dẫn đầu tiên.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa
Cõi lòng lạnh lẽo đi về gió sương.
Say mà mộng nhớ chuyện xưa.
Thẹn lòng đành gửi ngói phong giãi bày.
Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, mực thấm sâu ba phần, ký tên Trương Tiêu Tuyền. Mấy câu thơ này rõ ràng giãi bày cảm tưởng của ông khi lưu lạc nơi đất khách quê người. Lá rụng về cội, cho dù Trương Tiêu Tuyền có địa vị và thân phận tối cao tại Tam Giác Vàng, nhưng ông vẫn không thể thoát khỏi nỗi nhớ thương quê nhà giày vò.
Trương Tiêu Tuyền nhìn thấy Sở Thiên chăm chú quan sát bức thư họa, tới bên cười nói:
- Ngồi buồn ngâm bậy vài câu, bị cháu chê cười rồi!
Sở Thiên khẽ thở dài, cười đáp lại:
- Tham mưu trưởng khách khí quá! Ai chẳng biết chú là tiểu Gia Cát của Tam Giác Vàng kia chứ.
Sa Khôn bước tới, hơi áy náy nói:
- Đúng vậy, Tham mưu trưởng tuy đã về hưu, vậy mà việc lớn việc nhỏ của Sa Khôn tôi đều không buông tha chú ấy, khiến chú ấy về hưu rồi vẫn không được nghỉ ngơi. Để chú ấy được hưởng thanh phúc đúng nghĩa, tôi kiến nghị chú ấy ra nước ngoài tìm một quốc gia nào đó mà định cư nhưng chú ấy vẫn cứ bướng bỉnh đòi ở lại Tam Giác Vàng giúp chú thêm vài năm. Tình bạn thân thiết này khiến Sa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540909/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.