Một tòa nhà bằng trúc mặt hướng về phía nam, không khí thoáng mát, bên dưới là dòng suối trong vắt chảy qua. Một cầu thang hai hàng năm cây trúc bắc lên lầu. Bước qua cầu thang là một phòng khách lớn có những chiếc ghế tựa và bàn bằng tre được bày biện hợp lý. Hai bên phòng khách là bốn cánh cửa trúc xanh rì. Phía sau cửa là một phòng ngủ dành cho khách.
Biết bọn họ đến, Sa Cầm Tú vô cùng vui sướng, nhưng cũng lại lo Sở Thiên không chịu nổi độ ẩm và mùi ẩm mốc của nhà trệt nên mới cho xây căn Trúc Lầu đặc biệt này. Từ lúc chọn địa điểm cho tới khi hoàn công tổng cộng hết ba mươi tiếng. Ngay đến cả cách bày biện đồ gia dụng và dụng cụ sinh hoạt cũng được phải được hỏi qua ý kiến, chỉ e có gì bất tiện.
Nghe Minh Nhi giải thích xong, Sở Thiên khẽ thở dài. Hắn có tài đức gì lại được Sa Cầm Tú ưu ái như vậy!
Bọn Sở Thiên ngồi tại phòng khách uống xong mấy ly nước ấm, còn chưa kịp nói chuyện phiếm, vài vị bác sĩ mặc áo trắng đã tới trước lầu. Minh Nhi ngồi thẳng dậy, sờ súng ngắn bên hông, nhàn nhạt hỏi bọn họ:
- Là ai? Có lệnh bài hay không? Chẳng lẽ không biết đây là cấm địa sao?
Sau tiếng quát của Minh Nhi, xung quanh Trúc Lầu liền xuất hiện bảy tám binh lính.
Cầm đầu là một bác sĩ nam đeo kính đen, khẽ nói:
- Chúng tôi được tiểu thư phái đến kiểm tra cho các vị khách một lần nữa.
Minh Nhi nhận ra anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540892/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.