Đây là chiếc xe Jeep vừa mới tốn số tiền lớn để cải trang, đi tới Tam Giác Vàng, đương nhiên cần công cụ thay đi bộ.
Liên tục bảy tám giờ, trên mặt Nhiếp Vô Danh hiện ra vẻ mệt mỏi. Sở Thiên không ngăn được lòng tràn đầy áy ngại, vì tiễn Khuynh Thành ngồi chuyến bay sớm nhất mà giày vò anh ấy, thế là áy ngại xin lỗi nói:
- Vô Danh, cực khổ anh cả đêm bôn ba, thậm chí chưa ngủ.
Nhiếp Vô Danh lắc đầu, duỗi lưng một cái nói:
- Không sao, đi Tam Giác Vàng còn phải năm sáu tiếng nữa mà, tôi có thể ngủ bù ở trên xe.
Lúc này A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường cũng đi tới doanh trại, bọn họ biết hôm nay Sở Thiên sẽ rời khỏi, đều đến tập trung.
Trại Thiên Lang cùng với việc mặt trời mọc lên cũng dần dần náo nhiệt lên. Sở Thiên hơi thở nhẹ, ôm vai của A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường, nói:
- Sau này mọi người ở đây sẽ giao cho hai người, hai mươi người đã được giải trừ lệnh truy nã, sắp xếp bọn họ vào ẩn núp ở Côn Minh, làm làm ăn chân chính.
A Mộc Đồng gật đầu, mở miệng nói:
- Thiếu soái yên tâm, đều đã sắp xếp xong rồi, bọn họ vào Côn Minh chỉ thu thập tin tình báo về Đường gia.
Chiến Thiên Tường vẻ mặt phức tạp, giọng điệu bao hàm mấy phần thương cảm, chậm rãi nói:
- Tuy trở lại thành phố là giấc mộng của mọi người, nhưng bây giờ thật sự để bọn họ rời khỏi Hoang Nguyênmỗi một người đều có chút không nỡ. Ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540887/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.