- Chị Hồng quả là người cẩn thận, tiểu đệ thật sự bái phục!
Sở Thiên đột nhiên xông ra, hơn nữa còn dựa vào chỗ cửa sổ cạnh Ám Hồng, lộ ra nụ cười thiên thần nhìn Ám Hồng.
- Mẹ nó sao vẫn chưa chết?
Ám Hồng sau khi bị hoảng sợ không ngăn được nói tục:
- Người dọa người sẽ dọa chết người đấy!
Sở Thiên khẽ thở dài một hơi, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Tôi sao có thể chết được? Cô nói còn hai ngàn vạn đem đến cho tôi, tôi đợi đến lúc đèn hoa rực rỡ lên vẫn không thấy đầu ông già đỏ lập lòe đâu, đành phải đích thân đến tìm cô đòi!
Ám Hồng đã tỉnh táo lại, biết Sở Thiên xuất hiện ở đây cũng không phải chuyện tốt, nhất định là hướng vào người mình mà đến, tên tiểu tử này việc gì cũng làm ra được, nhất định phải bảo anh em đề cao cảnh giác, tránh bị hắn đánh lén.
Vì thế Ám Hồng vừa mở bộ đàm vừa thỏa thuận với Sở Thiên:
- Ồ, đúng đúng, tiền mãi lộ, tôi từ lúc trở về quá bận rộn, nhất thời quên mất, mong người anh em thông cảm, đúng rồi, mấy anh em kia của tôi sao không đến cùng các anh?
Sở Thiên quan sát tỉ mỉ, biết cô ta muốn làm những gì nhưng lờ đi, nói:
- Mấy anh em của cô hiện tại đang hưởng thụ rồi, ăn ngon uống sướng, rượu ngon còn có đàn bà, cô là thần tài của chúng tôi, tôi sao có thể bạc đãi họ được?
Ám Hồng ngây ngẩn cả người, nhìn mặt Sở Thiên không biết thật hay giả, nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540876/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.