Nặc Đính là được Đường gia cho mượn mười triệu?
Sắc mặt Sở Thiên khẽ biến, nhưng lại không quá tin tưởng, chậm rãi nói:
- Dù thế nào thì Đường gia cũng là danh môn vọng tộc, có địa vị xã hội và kinh tế chính trị ảnh hưởng rất lớn, bọn họ còn đi thông đồng với phần tử khủng bố?
Phàm Gian khẽ nở nụ cười, ý vị thâm trường nói:
- Phàm Gian cũng không biết tin đồn là thật hay giả, có điều dùng những lời mà Thiếu soái thường xuyên nói, và sửa lại một chút, không có lập trường vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Sở Thiên cười lên một cách sảng khoái, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt mang theo vài phần nghiêm nghị nói:
- Xem ra, đêm nay sau khi chuyện thành công, tôi phải đến Vân Nam rồi!
Hắn muốn tự mình đi tìm Oánh Tử Tử, cũng muốn thuận tiện tiêu diệt Nặc Đính!
Chu gia tiểu viện!
Chu Long Kiếm vuốt vuốt hai khối ngọc thạch, có ánh sáng long lanh, bóng loáng đẹp đẽ!
Lý Thần Châu và Châu Vinh đều đứng bên cạnh!
Một lát sau, khóe miệng Chu Long Kiếm mới giương lên một nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Vinh, hai khối ngọc phỉ thúy này nhẵn nhụi bóng loáng, thanh tú tao nhã, đẹp đẽ, tinh khiết không tì vết, là ngọc tốt khó tìm, giá cả tuyệt đối là xa xỉ!
Trên mặt Châu Vinh rất cung kính, nhẹ nhàng nói:
- Lão gia thích là tốt rồi, Đường gia nói, nếu hai khối ngọc phỉ thúy này ở trong tay ông ấy thì đó chính là sự chà đạp, không chừng một ngày nào đó sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540852/chuong-392.html