Sở Thiên đưa Tô Dung Dung về trường, trên đường vườn trường đã thưa thớt bóng người.
Bởi vì bọn Liễu Yên đều ở đây, Sở Thiên cũng không tiện triền miên với Tô Dung Dung, vẫy tay tạm biệt nhau ngay tại vườn trường.
Đưa mắt nhìn bọn họ an toàn đi vào ký túc xã nữ, Sở Thiên lưu luyến quay người lên xe, văn eo bẻ cổ nghiêng dựa vào chỗ ngồi, nhẹ nhàng hừ hừ hát "Thuyền đánh cá hát muộn"
Không hiểu vì sao, hắn luôn hoài niệm về Bàn Đại Hải quá cố, có lẽ hắn đáng được đối thủ tôn trọng.
Anh Thành đợi Sở Thiên hừ xong, mới mở miệng sợ thiên hạ bất loạn:
- Thiếu soái, Đường Thiên Ngạo kiêu ngạo như vậy, có cần đem người tới bắt cả họ Đường tới, sau đó nhốt vào trung tâm chống khủng bố, dùng thập đại khổ hình của nhà Minh Thanh để tra tấn không?
Phong Vô Tình chưa từng thấy qua thủ đoạn của anh Thành, ngăn không được mà hỏi:
- Lão Thành, cậu cũng hiểu khổ hình?
Anh Thành thấy Phong Vô Tình hỏi, người hưng phấn cả lên, thao thao bất tuyệt nói:
- Đúng thế, từng nghiên cứu qua trong mấy tháng, giống với loại công tử bột Đường Thiên Ngạo này, tùy ý tiểu hình là có thể tra tấn cho nó khóc rống lên, theo tôi thấy, có thể châm kim vào móng tay, sau đó cọ nó trên nền đất cứng.
Khóe miệng Phong Vô Tình hơi cong lên, có lẽ trong lòng đang thầm mắng anh Thành tàn nhẫn.
Sở Thiên nở một nụ cười ở khóe miệng, loại người như anh Thành may mà bị mình khống chế sử dụng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540840/chuong-380.html