Những bông tuyết bay nhảy khắp không trung, đâu đâu cũng phủ màu trắng muốt.
Mười chín con người khoác tuyết trên vai làm áo, mười chín gương mặt đằng đằng sát khí, mười chín tay đao phủ lạnh lùng.
Tuyết trên vai họ đã sánh ngang với số tuyết rải trên mặt đất.
Phong Vô Tình bước ra trước mặt Sở Thiên và chị Mỵ, ánh mắt lập tức trở lên đúng như tên gọi: Vô Tình.
Sở Thiên cũng bước lên vài bước, giọng lạnh lùng vang lên:
- Các người là ai?
Mười chín giọng nói đồng thời vang lên, nét mặt vô cùng thảm thương:
- Liễu Xuyên quân!
Sở Thiên khẽ hừ giọng, vẫn giữ giọng lạnh lùng:
- Ra là dư nghiệt của Liễu Xuyên Phong, vừa hay đến để cúng tế đại đao của ta!
Bọn chúng đều là quân của Liễu Xuyên Phong. Trong trận ở núi Phượng Hoàng chỉ có mười chín tên bọn chúng trốn thoát. Vì vậy chúng có hai phương án, một là đến tổ Sơn Khẩu báo cáo tình hình, một là tìm cơ hội giết Sở Thiên báo thù.
Cuối cùng chúng chọn ngày tuyết rơi này là cơ hội tốt khi mà bên cạnh Sở Thiên chỉ vẻn vẹn có một người bảo vệ và một cô gái.
Mười chín tên cùng chuyển động lao đến bên Sở Thiên. Sở Thiên quay đầu nói với Phong Vô Tình:
- Vô Tình, anh ở yên đây bảo vệ cẩn thận cho chị Mỵ, dù có chuyện gì cũng không để chị gặp nguy hiểm. Mấy tên Đông Doanh này để tôi giải quyết!
Phong Vô Tình chần chừ một lát, lo lắng:
- Thiếu soái, vết thương của cậu còn chưa lành mà?
Sở Thiên khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540826/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.