Mưa cuối cùng cũng không đến bảy mươi hai giờ, đêm trước ngày quyết đấu thật thần kỳ đã tạnh hẳn.
Nhưng gió lạnh vẫn còn thổi rất mạnh, chúng thổi vút qua người đau như dao cắt. Người kinh thành đều không ai bảo ai lặng lẽ mặc thêm xiêm y.
Tô lão gia đứng trên Yến Khách Đường quan sát lá cây rụng đầy mặt đất, khẽ thở dài:
- Sắp có tuyết rồi!
Tô Xán ngẩng đầu nhìn cây hòe cổ thụ thưa thớt lá, dùng tay chắn hướng gió để xem gió mạnh đến đâu, gật gật đầu:
- Gió đã mang hơi lạnh thấu xương. Tuyết năm nay dường như đến sớm hơn mọi năm.
Tô lão gia nở nụ cười hiền hậu, đôi mắt sâu thăm thẳm, nói:
- Hy vọng tâm nguyện của ta cũng được hoàn thành sớm!
Tô Xán chần chừ một lát, cuối cùng cũng đành mở miệng hỏi:
- Cha, về cuộc chiến ngày mai, có phải trong lòng người đã có đáp án rồi không?
Tô lão gia không trả lời, đến bên gốc hòe, cúi xuống nhặt một chiếc lá cây, nói:
- Nhìn lá biết thu! Dưới ánh tà dương, trên miền hoang thảo, sư tử và hươu sao đang rượt đuổi. Sư tử thất bại thì chỉ mất một bữa ăn thôi. Hươu sao mà thất bại sẽ phải mất mạng. Con nói xem, kẻ nào mới phải dốc hết sức chạy cho nhanh?
Tô Xán không chút ngần ngại, thản nhiên nói:
- Hươu!
Rồi lập tức bừng tỉnh ngộ, gật đầu:
- Tô Xán hiểu rồi ạ!
Tô lão gia tay cầm chiếc lá, đôi mắt sáng tinh anh, quay đầu nói với Tô Xán:
- Sau trận chiến này, Chu Long Kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540819/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.