Trên mặt Lâm Đại Pháo lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng. Gã uống cạn ly cà phê, đột nhiên đứng dậy, nói:
- Quá tốt, quả nhiên đến đây. Chúng ta ngay bây giờ đến bãi đỗ xe giết hắn không kịp trở tay.
Sở Thiên lẳng lặng nhìn Lâm Đại Pháo. Cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nói được không đúng chỗ nào.
Lâm Đại Pháo thấy Sở Thiên nhìn gã, cười ha hả vài tiếng, đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, Lâm Hải Huy nợ ân tình to bằng trời của Thiếu soái. Trận chiến này Lâm mỗ sẽ không kéo Thiếu soái xuống nước. Nếu Lâm mỗ bất hạnh chết trận, hy vọng Thiếu soái có thể giúp Lâm mỗ nhặt xác, thắp nén hương!
Sở Thiên cười khổ trong lòng, hắn hoàn toàn nghe không ra thật giả trong lời nói của Lâm Đại Pháo.
Lâm Đại Pháo chắp tay chào tạm biết, sau đó nhanh như gió mang theo Lão Yêu và bang chúng rời khỏi.
Sở Thiên lắc nhẹ ly cà phê, ánh mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn ánh mặt trời chiếu rọi khắp phòng.
Phong Vô Tình bước lên trước nửa bước, nghi hoặc hỏi:
- Lâm Đại Pháo hôm nay sao tốt bụng như vậy chứ? Không nhờ chúng ta hỗ trợ gì cả.
Sở Thiên lại cười khổ. Hắn đã hiểu hết tất cả mọi chuyện, lắc đầu nói:
- Lâm Đại Pháo tốt bụng thì heo mẹ cũng biết trèo cây rồi. Một tên tùy thời đều có thể đem tâm phúc ra làm vật hy sinh sẽ suy nghĩ cho chúng ta ư? Đúng là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540782/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.