Hội nghị của các thủ lĩnh chấm dứt còn chưa đến ba phút, Chu Triệu Sâm đã nhận được một tin tức khiến cho đất bằng phải nổi sóng, anh ta không chỉ không tỏ ra tức giận, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nữa, nhưng nụ cười này lại vô cùng quỷ dị.
Thành tựu mấy năm nay khiến Chu Triệu Sâm trở nên tự cao, coi thường tất cả, nhưng đối mặt với chuyện lớn, anh ta vẫn nén được cơn tức, suy nghĩ một lúc lâu. Anh ta đã quyết định sẽ không quan tâm chuyện thu mua Hắc Long Tower nữa, cho dù là ngày mai có lệnh xuống thu mua, anh ta cũng có thời gian một tháng dư dả, một tháng này, có thể làm được rất nhiều chuyện rồi.
Làm được rất nhiều chuyện, còn có thể thay đổi một chuyện nữa.
Chu Triệu Sâm quyết định, dùng thế đánh như sấm như sét xử lý Lâm Đại Pháo trước, sau đó xử lý Sở Thiên, dọn sạch sẽ buồn phiền lo lắng sau này rồi hẵng dùng hết sức đi đối mặt với việc thu mua Hắc Long Tower.
Sau buổi trưa, ánh mắt trời, hồng trà, Sở Thiên, chị Mị.
Sở Thiên đang nghiêng người dựa vào lòng ngực ấm áp thơm tho của chị Mị, nhìn từng tia nắng mặt trời chiếu vào quán bar Mê Tình, trong lòng trở nên rất ấm áp, cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của chị Mị, cười nhàn nhạt nói:
- Chị nói xem, nếu mỗi ngày đều trải qua những ngày bình yên, say mê, và nhìn thấy ánh mặt trời trải đầy trên mặt đất thì tốt biết mấy nhỉ.
Chị Mị cười dịu dàng, tay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540771/chuong-311.html