Phong Vô Tình nhìn người trẻ tuổi trước mắt này tựa hồ cảm thấy dáng dấp mình ngày xưa.
- Xa nhớ Công Cẩn (Chu Du) năm đó, Tiểu Kiều (vợ Chu Du) vừa gả. Oai anh hùng, quạt lông khăn chít đầu, cười luận thế gian, cột buồm tan nát. (đơn giản là hoài niệm: đây là câu kinh điển trong tiểu thuyết Tam Quốc).
Phong Vô Tình thất thần, trong mắt có một tia phức tập rồi lập tức biến mất, khôi phục lại thần sắc cười cợt.
Bên cạnh đường chạy 1000m, có hơn 6000 sinh viên cùng các huấn luyện viên đứng xem. Tất cả bọn họ đều cho rằng Phong Vô Tình nhất định phải thua.
Đây là lần thi đấu không cần phải xem! Ít nhất Liễu Yên cho rằng đúng như vậy.
Một tiếng còi vang lên, Sở Thiên cùng Phong Vô Tình đều chạy rất từ từ không có như tưởng tượng của mọi người chạy nhanh như chớp giật mà giống như ốc sên bò hơn. Mọi người hơi thất vọng như nghĩ lại chạy cự ly 3000m mà từ đầu đã tung sức ra thì chỉ có thua.
Đường Thương Hùng không biết tìm đâu ra mấy câu vuốt mông ngựa rất buồn nôn:
- Đứng trên đường chạy, khí phách của anh như Quan Công, Hạng Vũ khiến người ta muốn quỳ lạy. Anh chạy như bay, mỗi bước anh chạy giống như Rồng bay Phượng múa khiến tôi không thể rời mắt; đôi mắt anh tỏa sáng như ánh mặt trời, bao trùm lấy một thân hình mê hoặc.
Sở Thiên chạy sóng vai cùng Phong Vô Tình, Sở Thiên cười nói:
- Anh tên là Phong Vô Tình?
Phong Vô Tình cười mỉa gật đầu trả lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540739/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.