Sở Thiên đi ra khỏi tiểu viện Chu gia hít một hơi dài, đi bộ tới bên đường bắt lấy một chiếc taxi, đi tới quán bar của đám Hồ Bưu. Lão Bạch kiền tác dụng mãi không dứt khiến bụng hắn nóng như lửa đốt. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, xem ra rượu Trúc Diệp Thanh của chị Mỵ vẫn tốt hơn, ôn nhuận mê say, hương thơm động lòng người. Sở Thiên nhớ tới rượu của chị Mỵ, lại nhớ tới những người anh mà đã lâu không gặp: Hồ Bưu, Vương Đại Phát, còn có đám Thường ca. Cũng không biết bọn họ có thay đổi gì không, phải chăng vẫn như xưa phóng đãng không bị trói buộc, dạo chơi nhân gian?
Thường nghe mọi người nói lái xe ở thủ đô rất vui tính, rất thích nói đùa. Người lái xe taxi này cũng không ngoại lệ, tại dưới chân cầu Tây Trực, bởi vì không thể đi thẳng theo hướng Nam Bắc nên xe đi từ hướng bắc phải đợi cầu quay hai lần, hoặc một vòng sau đó đi vào cửa cầu kế tiếp, xe đi từ hướng nam thì phải đi qua khu triển lãm, cho nên xe cộ thông qua khu vực này rất chậm, giống như sên bò. Người lái xe hơn ba mươi tuổi vỗ tay lái, cười mắng nói:
- Có lẽ ở hai đầu cầu Nam Bắc có lẽ nên đặt hai cái ghế sofa để mỗi ngày cuối tuần mấy ông kiến trúc sư ra ngồi cả ngày nhìn hàng xe dài dằng dặc, xem xem cái thứ thiết kế dở hơi của mình nó như thế nào.
Sở Thiên mỉm cười, trấn an người lái xe:
- Bác tài, bình tĩnh, bình tĩnh.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540707/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.