Tại biệt thự Vân Thủy Sơn, trong thư phòng của Bát gia.
Sở Thiên lặng lẽ cọ mực nước, vẻ mặt nghiêm túc, kính trọng.
Bát gia thấy mình ở Thượng Hải này dậm chân một cái là có thể khơi động nghĩa tử, mà trước kia mình không hề có ai nâng đỡ, vì vậy trong lòng vô cùng vui mừng.
- Nghĩa phụ, dùng mực.
Sở Thiên nhẹ nhàng đem mực đặt trước mặt Bát gia.
Bát gia mắt ánh nhìn lên, liền chấm mực, đặt bút trên một trang giấy Tuyên Thành trắng tinh viết chữ "Động", động tác liên hồi, tỏa ra một chút dáng vẻ lạnh nhạt.
Sở Thiên giật mình, biết rằng Bát gia sẽ nói ra suy nghĩ của mình, liền vội vàng vãnh tai lắng nghe.
Quả nhiên, sau khi buông bút, Bát gia bước đi, kéo tấm rèm lên, bình tĩnh nói:
- Sở Thiên con có biết kế sách của các Đế Vương xưa kia là gì không?
- Dạ biết, đó là kiềm chế lẫn nhau, không cho đối phương dễ dàng phát triển.
Sở Thiên thuộc lòng lịch sử, vì vậy mà biết rõ mấy trò của các Đế Vương xưa.
- Nếu có người nào cố gắng phát triển thì đều phải giết hết để bảo vệ an ninh hoàng gia xã tắc.
Bát gia gật đầu, dùng ánh mắt tán dương nhìn Sở Thiên, nói:
- Con nói rất đúng, vậy con có biết giờ con đang rất nguy hiểm không?
Sở Thiên suy nghĩ, có vài phần hiểu rõ nhưng vẫn hỏi:
- Xin nghĩa phụ chỉ rõ.
- Tháng sau Hà Đại Đảm bị điều vào kinh thành.
Bát gia nói.
Hà Đại Đảm đi rồi, ở Thượng Hải này không còn ai có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540692/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.