Vừa lên xe, Phương Tình nhìn nhìn giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ vẫn đang ở bên trong suy nghĩ, quay đầu nói với Sở Thiên:
- Anh có cảm nhận được Dư Hiểu Lệ có chút là lạ không?
- Giọng khách át giọng chủ.
Sở Thiên thản nhiên nói ra năm chữ này, sau đó khởi động xe việt dã chạy về hướng Thủy Tạ Hoa Đô.
Phương Tình vội gật đầu, rất tán thành nói:
- Đúng, đúng, anh nói không sai, chính là cái cảm giác này. Cô ta là một trợ lý nhỏ nhoi, hình như còn cuồng nhiệt, còn sốt ruột hơn giáo sư Vương.
- Cô ấy vốn không phải là trợ lý, hơn nữa phải thực lực tài phú khá hùng hậu. Nếu tôi đóan không lầm, chiếc xe gầm rú như trâu đó chính là xe của Dư Hiểu Lệ.
Sở Thiên hơi mỉm cười, quẹo xe, đã vượt qua một chiếc có bảng hiệu Audi nhưng có chút lắc lư.
Phương Tình có chút giật mình, khó hiểu hỏi:
- Làm sao anh nhận ra? Em chỉ phát hiện Dư Hiểu Lệ hành động quái dị, anh lại có thể nhận ra thân phận của cô ấy? Trên người cô ấy cũng không có mang trang sức quý giá gì, quần áo trên người cũng không phài hàng hiệu xa xỉ gì.
Sở Thiên nhẹ thở dài một tiếng, nói:
- Phụ nữ luôn dễ dàng ở những chi tiết nhỏ lộ ra sơ hở. Dư Hiểu Lệ tuy không có mang vàng mang bạc, nhưng tay cô ấy bán rẻ thân phận của cô ấy.
Sở Thiên cầm lấy nước uống trong xe uống một ngụm, nói tiếp:
- Cái bắt tay vừa nãy, mùi của sơn móng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540651/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.