Chương trước
Chương sau
Vừa lên xe, Phương Tình nhìn nhìn giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ vẫn đang ở bên trong suy nghĩ, quay đầu nói với Sở Thiên:
- Anh có cảm nhận được Dư Hiểu Lệ có chút là lạ không?
- Giọng khách át giọng chủ.
Sở Thiên thản nhiên nói ra năm chữ này, sau đó khởi động xe việt dã chạy về hướng Thủy Tạ Hoa Đô.
Phương Tình vội gật đầu, rất tán thành nói:
- Đúng, đúng, anh nói không sai, chính là cái cảm giác này. Cô ta là một trợ lý nhỏ nhoi, hình như còn cuồng nhiệt, còn sốt ruột hơn giáo sư Vương.
- Cô ấy vốn không phải là trợ lý, hơn nữa phải thực lực tài phú khá hùng hậu. Nếu tôi đóan không lầm, chiếc xe gầm rú như trâu đó chính là xe của Dư Hiểu Lệ.
Sở Thiên hơi mỉm cười, quẹo xe, đã vượt qua một chiếc có bảng hiệu Audi nhưng có chút lắc lư.
Phương Tình có chút giật mình, khó hiểu hỏi:
- Làm sao anh nhận ra? Em chỉ phát hiện Dư Hiểu Lệ hành động quái dị, anh lại có thể nhận ra thân phận của cô ấy? Trên người cô ấy cũng không có mang trang sức quý giá gì, quần áo trên người cũng không phài hàng hiệu xa xỉ gì.
Sở Thiên nhẹ thở dài một tiếng, nói:
- Phụ nữ luôn dễ dàng ở những chi tiết nhỏ lộ ra sơ hở. Dư Hiểu Lệ tuy không có mang vàng mang bạc, nhưng tay cô ấy bán rẻ thân phận của cô ấy.
Sở Thiên cầm lấy nước uống trong xe uống một ngụm, nói tiếp:
- Cái bắt tay vừa nãy, mùi của sơn móng tay lưu lại trên tay tôi, vừa đúng lúc bị tôi ngửi thấy.
Sau đó liền cười khổ một cái, nói:
- Vừa đúng lúc cái loại sơn móng tay đó, tôi trước đây cùng Khả Nhi đi cửa hàng xa xỉ ở Thượng Hải đã xem qua, Nhã Mai Thi Đại, 100 mililít, cô biết giá bao nhiêu không? Mười ngàn đô Mỹ.
- Mười ngàn, còn là đô Mỹ.
Phương Tình rõ ràng bị dọa tới mức té xuống, nói:
- Quả thật đắt quá.
Sở Thiên gật đầu, cười cười nói:
- Khả Nhi và tôi chỉ ngửi ngửi mùi hương, cuối cùng Khả Nhi không cam lòng phải mua. Ngoài ra còn có một nguyên nhân, cô không cảm thấy cả phòng cà phê chỉ có mấy người chúng ta sao?
Phương Tình nhớ lại một chút, quả thật không có gặp đám người không có phận sự. Quán cà phê chỉ có mấy người bọn họ nói chuyện, theo lẽ thường khoảng thời gian này phải có không ít khách, lúc này mới chợt hiểu ra gật đầu nói:
- Chẳng trách chiếc xe mà anh nói ở cổng là xe của Dư Hiểu Lệ, thì ra là vậy.
Trong lòng Phương Tình cũng lập tức thầm than, Sở Thiên không biết thông minh hơn mình gấp bao nhiêu lần, quan sát thực tỉ mỉ, xem ra mình cũng phải học hỏi nhiều, tránh trở thành bình hoa trang trí.
Sở Thiên hơi thở dài, nhỏ giọng không thể nhỏ hơn nói ra năm từ:
- Ấy, bản đồ da dê.
Lỗ tai của Phương Tình rất thính, tự biết thở dài của Sở Thiên có hàm ý rất sâu, nghiêm túc nghĩ lại cuộc gặp mặt hôm qua, đột nhiên mở miệng nói:
- Anh thật sự giải không ra những chữ cổ của Thủy tộc đó sao?
Sở Thiên không có trả lời thẳng Phương Tình, mà là nhẹ nhàng cười, nói:
- Giải ra cũng không phải là chuyện tốt, có lẽ ở đó đầy rẫy nguy hiểm, làm người ta thập tử nhất sinh.
Phương Tình gật gật đầu, trong lòng biết Sở Thiên nhất định biết những gì, bằng không sẽ không nói ra lời nói thập tử nhất sinh. Có lẽ không nói cho giáo sư Vương biết thật sự là tốt cho ông ta.
Phương Tình là cô gái thông minh, tuy cô không có đi dã ngoại thực tế tìm kiếm thăm dò qua, nhưng lúc học môn tự chọn ở đại học, ông giáo sư không ít lần giảng về những phong thái mạo hiểm khi khảo cổ đó, tới bây giờ cô còn nhớ lời của ông giáo sư đó:
- Khảo cổ là cái gì? Khảo cổ là ngược dòng tìm hiểu lịch sử, là chứng minh các tư liệu lịch sử, là cảm giác hiểu biết chuyện đã qua, là chạm vào thời gian. Lịch sử nằm giữa những hàng chữ ướt đẫm máu và nước mắt. Khảo cổ thì hành tẩu giữa mưa to gió bão. Người học khảo cổ dùng tinh lực, thời gian, thậm chí tính mạng nắm bắt bầu trời của lịch sử.
Bao nhiêu người chết trong thăm dò khảo cổ, lại có bao nhiêu người tranh nhau đến đào móc, Phương Tình thở dài trong lòng.
Có những người là vì quốc gia, vì những văn vật ẩn sâu dưới lòng đất đó tái hiện mặt trời. Có những người là vì chính mình, vì những vật cổ đó có thể đổi lấy tiền vàng đi đổi lấy vinh hoa phú quý.
"Tít, tít, tít", một chiếc xe Audi đột nhiên vượt qua xe việt dã của Sở Thiên, sau đó gấp quẹo vào cái hẻm, đụng qua xe của Sở Thiên. Sở Thiên vội đánh tay ái, tránh chiếc xe Audi đi hình chữ S này, sau đó trượt mười mấy mét. Chiếc xe Audi vẫn đụng xe việt dã của Sở Thiên tới lan can bên đường, chạy tiếp thêm một khoảng mới dừng lại.
Sở Thiên lắc đầu, cái xe Audi này cũng quá hiểm ác rồi, may mà mình phản ứng nhanh, cũng may con đường này tương đối ít xe, bằng không sớm bị tông bay rồi.
Sở Thiên từ từ dừng xe lại, từ từ tắt máy. Lúc này một cô gái ăn mặc thời trang lái chiếc xe Audi lúc nãy đi tới, nhanh chóng tới bên cạnh cửa sổ xe của Sở Thiên "phạch phạch phạch" ra sức vỗ lên cửa sổ xe của Sở Thiên. Một bộ dạng hận không thể ăn thịt người nhìn Sở Thiên. Sở Thiên vừa quay kéo cửa kính xuống thì cảm thấy bên tai bị chấn điếc, tiếng giận giữ mắng chửi vang cả đất trời.
- Tiên sư bà nó, lái xe kiểu gì vậy? Đi đứng kiểu gì hả? A Lạp nhấn còi bảo mày nhường đường, mày không nghe thấy hả? Mày có phải chán sống rồi phải không? Mày có tin một cú điện thoại của A Lạp thì đập xe mày, phá xe mày không?
Cô gái ănmặc thời trang dùng ngôn ngừ hoàn toàn trái ngược với cách ăn mặt ngọn gàng, tức giận mắng chửi Sở Thiên:
- Thằng nhóc, có bản lĩnh xuống xe, mày kéo xuống cho A Lạp.
Một trận gió nhẹ thổi đến, Sở Thiên ngửi thấy cô gái ăn mặc thời trang này nồng nặc mùi rượu, cười khổ bất đắc dĩ một cái, mở cửa xe cùng Phương Tình xuống xe. Lúc này mới phát hiện xe của hai bên lõm vào một chổ.
- Có phải chán sống rồi không?
Cô gái ăn mặc thời trang vẫn đang gào thét lên, ngũ quan xinh xắn tựa hồ có chút nhăn nhó, lộ vẻ rất khó coi.
Sở Thiên quét mắt qua cô gái ăn mặc thời trang này, vóc người trung đẳng, cả người mặc khiêu gợi dị thường, váy cực ngắn, hở rốn. Càng làm người ta chú ý là mỗi một ngón tay đều mang nhẫn vàng rực rỡ, khuôn mặt có mấy phần tinh xảo, nhưng dưới phụ trợ của bông tai vàng, lại càng phát ra một khí chất phong trần.
Cô gái ăn mặc thời trang thấy Sở Thiên xuống xe trên mặt có chút đắc ý, cho rằng mình hét như vậy Sở Thiên đã sợ rồi. Thế là đứng trước mặt Sở Thiên, tiếp tục tự mình chửi kinh người:
- Mày nói, bây giờ làm thế nào? Vừa nãy A Lạp kêu la ầm ĩ mày không tránh. Làm tinh thần A Lạp hoảng sợ, đụng xe thành thế này, cả người xém chút nữa cũng xảy ra chuyện.
Phương Tình biết Sở Thiên xem thường loại con gái ngang ngược vô lý này, đi qua có chút lễ phép nói:
- Không cần nói làm thế nào, một cuộc điện thoại bảo cảnh sát giao thông đến xử lý công bằng thì được rồi.
- Cảnh sát giao thông? Cô có bản lĩnh thì gọi cảnh sát giao thông tới, xem A Lạp sợ không? A Lạp ra vào bộ lệnh cục an ninh thường như ăn cơm bữa, còn sợ cô gọi cảnh sát giao thông, có bản lĩnh nhanh chóng gọi đi.
Cô gái ăn mặc thời trang vỗ vỗ ngực, nhìn thấy thái độ của Phương Tình không tức mà ngược lại cười. Một loại cảm giác hư vinh tự nhiên sinh ra.
Xe đằng sau thấy ở đây đụng xe cũng không dừng lại vội vàng lái xe từ bên cạnh qua. Cả cái Thượng Hải, mỗi ngày không biết phải đụng bao nhiêu chiếc xe, không biết đụng chết bao nhiêu người, cho nên không hiếu kỳ gì. Nhưng lúc vượt qua chiếc xe Audi còn hiếu kỳ nhìn mấy cái, sau đó lập tức dùng thái độ đồng tình nhìn xe việt dã của Sở Thiên đụng với chiếc xe này có lý cũng vô dụng, chỉ có thể tự cho mình xui xẻo.
Bọn Sở Thiên cứ như vậy nhìn xe mỗi bên đều hư hại chờ cảnh sát giao thông đến.
Cảnh sát giao thông rất tận trách nhiệm, không đến hai mươi phút hai người một già một trẻ xuất hiện trong tầm nhìn của bọn Sở Thiên.
Phương Tình kể đại khái sự việc chi tiết một lần. Cô gái ăn mặc thời trang nhìn cao ngạo không thèm để hai cảnh sát giao thông vào mắt, vênh váo tự đắc đứng bên đường gọi điện thoại. Hai cảnh sát giao thông tiếp tục xem xét sự cố hiện trường, với kinh nghiệm phán đoán dấu vết rạch xe, chứng minh lời nói của Phương Tình cơ bản đều là thật. Cảnh sát giao thông trẻ rất nhanh điền xong tờ giấy đăng ký lập án sự cố giao thông. Lúc vừa muốn viết nhận định trách nhiệm là cô gái ăn mặc thời trang chịu hoàn toàn trách nhiệm, thì cảnh sát già kéo cảnh sát giao thông trẻ qua, chỉ chiếc xe hiệu Audi của cô gái ăn mặt thời trang nháy mắt với cảnh sát giao thông trẻ, sau đó cầm lấy tờ đăng ký nói:
- Vẫn theo tôi thấy, sự cố này trách nhiệm phải là mỗi bên 50_50 tương đối thích hợp.
Cảnh sát giao thông trẻ tựa hồ như không có nhìn thấy ánh mắt của cảnh sát giao thông già, cho nên lúc nghe ông ta nói hơi sửng sốt, trên mặt có mấy phần không hiểu. Muốn mở miệng nói, lại bị ánh mắt cảnh sát giao thông già nghiêm nghị quét qua, lập tức im miệng.
Cảnh sát giao thông già điền biểu xong, cầm đưa cô gái ăn mặt thời trang xem trước, nhuếch miệng nói:
- Cô xem thử sự việc có đúng với sự thật không? Nếu đúng, làm phiền ký tên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cô gái ăn mặc thời trang quét qua hai cái, một tay xé tờ giấy xác định sự việc, hét:
- A Lạp không cần chịu trách nhiệm, biết A Lạp là ai không? Cảnh sát giao thông các người làm cái quỷ gì thế này? Ở trên A Lạp có người.
Cô gái ăn mặc thời trang tỏ vẻ rất bất mãn xe Audi của mình không có phát huy uy lực cực lớn, còn đi tới bên cạnh Audi, vỗ xe nói:
- Rõ ràng chính là xe việt dã bỏ đi đụng Audi thành thế này, các ông thế này cũng không nhận ra à?
Sở Thiên và Phương Tình đứng bên cạnh mỉm cười, tựa như đang xem một vở hài.
Cảnh sát giao thông trẻ nhìn thấy tuổi tác Sở Thiên và Phương Tình so với mình không khác biệt gì nhiều, bị người ta ức hiếp như thế một tiếng cũng không la lên, thế là thật sự không kìm được, nói:
- Cô thật là ngang ngược không nói lý, vốn là cô hoàn toàn chịu trách nhiệm, còn vu oan giá họa người ta. Còn nữa xe hư rồi, cũng không cần cô bỏ tiền, công ty bảo hiểm sẽ sửa thay cho cô, làm gì mà hùng hổ dọa người chứ?
- Im miệng, tiểu Hứa, cậu làm tốt chuyện trong phận sự của mình đi.
Cảnh sát giao thông già trong lòng tức giận cảnh sát giao thông trẻ không thành thục, to tiếng quát:
- Thỏa hiệp bồi thường của người bị hại không tới lượt chúng ta làm chủ.
Cảnh giáo giao thông tiểu Hứa thấy cảnh sát giao thông già nổi nóng với mình lại im miệng, nhìn Sở Thiên và Phương Tình không biết làm sao.
Sở Thiên thấy tiểu Hứa đứng ra nói công đạo, liếc nhìn tiểu Hứa mấy cái khen ngợi. Thời buổi này, người không sợ quyền thế, dám nói công đạo thật tại quá ít.
- Tiểu ma cà bông, cậu nói gì? Cậu không phải là chán sống rồi à?
Cô gái thời trang không có hét lên nữa, hai ngọn núi cực lớn thở hổn hển bắt đầu lắc lư, nói:
- Ông chờ đi, người của A Lập lập tức tới, có bản lĩnh tới lúc đó mạnh miệng cho A Lạp xem xem.
- Cũng để các người xem thử, cái gì gọi là ở trên có người?
Cô gái thời trang tự hồ có mấy phần say rượu.
Một trận gió lớn thổi qua, cô gái ăn mặc thời trang không tự chủ được run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.