Ánh sáng mặt trời rất đẹp, rất sáng lạn.
Không khí rất tươi mát, rất thoải mái.
Nhưng những thứ này đối với Cốc Xuyên Phú Lang lại có vẻ xa xỉ, dù thế giới có đẹp, có sáng lạn anh ta cũng sẽ không trông thấy, không khí có tươi mát, có thoải mái anh ta cũng không hô hấp được, bởi vì hắn đã là một người chết, mà người chết thì không thể hô hấp được.
Chính xác mà nói, người trong Cốc Xuyên Phú Lang chết rồi, sáu thành viên Anh Hoa Mạn Thiên chết ở trong nhà tù thiết kế cho trọng phạm, thậm chí không hề có dấu vết phản kháng.
Lúc Sở Thiên nhận được điện thoại của Trương Vinh Quý, hắn vô cùng khiếp sợ, Cốc Xuyên Phú Lang làm sao có thể vô thanh vô tức chết trong nhà tù dành cho trọng phạm chứ? Ai có thể giết Cốc Xuyên Phú Lang trong nhà tù canh giữ nghiêm ngặt như vậy?
Sở Thiên không suy nghĩ nhiều, để thìa trong tay xuống, nhìn Khả Nhi và Phương Tình một cách có lỗi, nhàn nhạt nói:
- Các em ăn trước đi, anh có việc đi cục công an một chuyến.
Cục công an trong khái niệm của mọi người đều không có gì tốt, Phương Tình không tự chủ được được ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, run nhè nhẹ, nói:
- Chẳng lẽ tối hôm qua đánh cảnh sát, cục công an tìm anh hỏi thăm?
Sở Thiên lắc đầu, quay đầu nói với Hải Tử và Quang Tử nói:
- Bọn Cốc Xuyên Phú Lang chết hết rồi, chết ở dưới sự canh giữ của Trương Vinh Quý.
Sau đó thở dài:
- Anh phải đi qua xem xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540646/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.