Chương trước
Chương sau
- Chàng trai trẻ, nhà tắm hơi xông hơi xin kính chào! Xin hỏi quý khách đến phòng bình dân hay là phòng VIP? Muốn phục vụ bình thường hay phục vụ đặc biệt?
Cô tiếp viên giọng nói ngọt ngào hỏi.
Sở Thiên bỗng nhiên cảm thấy đau đầu. Hắn lần đầu tiên đến chỗ như thế này, cố gắng tỏ ra bình thản nói:
- Cô sắp xếp giúp tôi là được rồi.
Sau nửa giờ, Sở Thiên xông hơi xong, đi vào phòng massage đặc biệt, vách tường bốn phía đều treo hình vẽ nghệ thuật tuyệt đẹp, khiến cho Sở Thiên không hiểu sao nhiệt tình tăng vọt. Một nữ quản lý phong tình đi đến, khẽ liếc mắt qua đũng quần của Sở Thiên, trên mặt xuân tình phơi phới, ôn nhu hỏi:
- Quý khách, có quen biết nữ kĩ thuật viên nào không?
Lỗ chân lông toàn thân của Sở Thiên đang rất thoải mái, nhẹ nhàng phất tay, thản nhiên nói:
- Để tôi nghỉ ngơi một lát đã, yên tâm, cứ tính phí theo giờ.
Nữ quản lý cười cười, lễ phép lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong nội tâm âm thầm lắc đầu, thế mà cũng có mèo không ăn thịt, đoán chừng là không có năng lực rồi.
Sau một lát, truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, cửa lặng lẽ mở ra, một làn hương thơm hoa anh đào nhẹ nhàng xông vào mũi Sở Thiên. Sở Thiên vừa định mở miệng từ chối massage, vừa mở to mắt nhìn, tim không tự chủ được đập còn nhanh hơn. Người nữ kĩ thuật viên này mặc váy ngắn áo ngắn, đường cong thoắt ẩn thoắt hiện, mặt tràn đầy xuân ý, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi hơi cong lên, sóng mũi thẳng tắp hơi thở như lan, một đôi gò bồng cực lớn hình quả lê nhô lên cao, còn có bắp đùi thon dài mê đắm người kia nữa, dưới ánh đèn phòng mát xa lộ ra rực rỡ chói mắt, đẹp không sao tả xiết, lại khiến cho ánh mắt của người ta hồi lâu cũng không thể bỏ qua. Sở Thiên cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, nụ cười nhàn nhạt trên mặt kia lại có vài phần xấu xa.
Cô gái xinh đẹp nhu tình như nước nhìn Sở Thiên, trong lời nói lại có cảm giác dịu dàng khiến người khác khó mà chối từ:
- Có cần không?
Sở Thiên thở dài:
- Cô xinh đẹp như thế, tôi có thể cự tuyệt sao?
Cô gái tựa như cười cười, ngọt ngào dị thường say lòng người, ôn nhu nói tiếp:
- Em tên Khả Nhi, em sẽ phục vụ ngài đàng hoàng.
Sở Thiên gật gật đầu, tuy đây không phải tên thật, nhưng tựa hồ vẫn thưởng thức cái tên này, không tự chủ được lặp lại lần nữa:
- Khả Nhi. Tên rất hay, người rất đẹp.
Khả Nhi uốn éo vòng eo mảnh khảnh, mang theo hương thơm hoa anh đào đi đến trước đầu Sở Thiên, đưa bàn tay trắng nõn nà mềm mại như ngọc nhẹ nhàng xoa bóp trên đầu Sở Thiên, thủ pháp thuần thục lạ thường, xoa bóp cũng hết sức chuẩn xác. Sở Thiên mở mắt nhìn lên phía đầu vài lần, phần xuân quang lộ ra trên người Khả Nhi khe khẽ rung rinh, lúc ẩn lúc hiện nhưng lại khiến Sở Thiên có thêm vài phần buồn ngủ. Vì vậy hơi nhắm mắt, sau một lát đã có tiếng ngáy nhẹ nhàng phát ra.
Khả Nhi mỉm cười, tay di chuyển nhanh hơn, sau khi hoàn thành một bài xoa bóp, cô lật người Sở Thiên lên.Sở Thiên có vẻ như thật sự đã ngủ rồi, tùy ý cho người đẹp điều khiển bản thân. Sau đó Khả Nhi nhẹ nhàng lấy tấm khăn che trên người của Sở Thiên xuống, sau đó nhấc cặp chân mềm mại săn chắc ngồi trên người Sở Thiên, tiếp tục xoa bóp ở phần lưng của Sở Thiên, bàn tay ngọc thon thon, lúc đụng đế đốt xương cổ thứ tư của Sở Thiên, nụ cười trên mặt bỗng nhiên rực rỡ, tựa như hoa anh đào nở rộ tháng sáu, làm cho người ta mê say.
Giữa lúc người đẹp đang mỉm cười, một lần nữa quay lại sờ vào đốt xương cổ, trong mắt có một tia tinh quang bắn ra, lúc định dùng lực kéo, chợt phát hiện tay phải của mình yếu ớt vô lực, không phải là cô không dùng lực, mà là cổ tay đã bị tay của Sở Thiên hung dữ nắm lấy, y như một cái kẹp sắt bấm vào mạch máu cổ tay của cô. Người đẹp lập tức chuyển nét mặt thành điệu bộ hết sức vô tội, mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn Sở Thiên, ánh mắt tỏ ra khó hiểu, còn chủ động đem tay trái cũng giao cho Sở Thiên nắm, nhẹ nhàng nói:
- Ngài thích nắm tay của em à? Bàn tay này cũng cho ngài nắm luôn cho đủ này.
Sở Thiên mỉm cười, dùng tiếng Nhật thản nhiên hỏi:
- Khi nào thì quay về Nhật Bản?
Người đẹp tỏ vẻ không hiểu Sở Thiên nói cái gì, lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Em chỉ nghe hiểu được tiếng Trung thôi.
Sở Thiên thả cô ta ra, thở dài, lầm bầm dùng tiếng Trung nói:
- Đúng là bàn tay ngọc ngà mềm mại, đúng là vẻ đẹp động lòng người. Đáng tiếc. Đáng tiếc quá!
Khả Nhi vẫn lẳng lặng nhìn Sở Thiên, ánh mắt chớp chớp liên tục, má lúm đồng tiền vẫn đọng lại trên khuôn mặt trắng nõn nà như xưa, nhẹ nhàng nói hai chữ:
- Cảm ơn!
Sở Thiên cầm khăn mặt đang che trên người mình lên, đột nhiên giật mình nhìn ra cửa ra vào, dùng tiếng Nhật nói:
- Cô là ai?
Khả Nhi nghe lời nói của Sở Thiên, vội vàng quay đầu nhìn lại, cửa ra vào không người, Khả Nhi lập tức biết mình đã phạm một sai lầm chí mạng. Cô thật không ngờ Sở Thiên lại giảo hoạt như thế, trong lòng mang hận, lộ ra một cây đao mỏng như trang giấy, quay người hướng về Sở Thiên đang nằm trên giường đâm tới, thế rất hung mãnh.
Sở Thiên thấy Khả Nhi vốn toàn thân yếu đuối vô lực mà ngay tức khắc trở thành sát thủ hành động nhanh nhẹn, mỉm cười, tựa hồ như đã sớm biết cô ta sẽ làm như vậy, giật một cái, chiếc khăn trong tay lập tức trở nên vô cùng cứng rắn, đánh về phía phần nhạy cảm của Khả Nhi. Khả Nhi hoàn toàn không dự liệu được Sở Thiên lại phản ứng nhanh như thế, ra tay như nước chảy mây trôi, nhìn thấy chiếc khăn đánh về phía mình, vội nghiêng một bên để né, ai ngờ, chiếc khăn của Sở Thiên tựa hồ như có mắt, lập tức nghiêng về Khả Nhi, xoắn lại hướng về phía cái eo nhỏ của cô ta.
Khả Nhi có chút kinh hãi, không ngờ Sở Thiên tuổi còn trẻ mà thân thủ lại cao như vậy, thấy chiếc khăn đang hướng về phía eo mình, vội vàng nín một hơi, bàn tay ngọc ngà mềm mại vòng lên trên chiếc khăn, thanh đao mỏng bên tay phải lại hướng về Sở Thiên đâm tới lần nữa. Sở Thiên đột nhiên gia tăng lực đạo vào chiếc khăn, dùng sức kéo về mình, Khả Nhi trọng tâm không ổn định, thân thể nghiêng đổ nhào về phía trước, thừa cơ đâm thanh đao mỏng tới chỗ tim của Sở Thiên, trước mắt thấy muốn thành công rồi, nụ cười rạng rỡ một lần nữa hiện ra, nhưng tay phải lại đã bị Sở Thiên bóp chặt.
Khả Nhi biết mình không giết được Sở Thiên, ánh mắt có chút ảm đạm, lập tức dồn tàn lực lên ngón tay phải mãnh liệt bắn thanh đao mỏng ra, lần này, thanh đao mỏng không phải đâm tới Sở Thiên, mà là bắn về phía cổ họng của chính mình. Sở Thiên nhẹ nhàng hất khăn mặt lên, thanh đao mỏng đâm vào chiếc khăn, khẽ rung lên, thanh đao mỏng rơi trên mặt đất, chiếc khăn bị kéo một phát, Khả Nhi lăn vào lòng Sở Thiên.
Khả Nhi buồn bã cười:
- Tôi không giết được anh, vì sao ngay cả bản thân muốn chết cũng không được?
Sở Thiên nhìn lồng ngực phập phồng không ngừng của Khả Nhi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta, lại khẽ thở dài, mỉm cười nói:
- Bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh như vậy, sắc đẹp say lòng người như vậy, làm sao lại cầm đao giết người chứ? Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Khả Nhi nghe được mùi nam nhân từ trên người Sở Thiên toát ra, lại thấy nụ cười thản nhiên vô cùng anh tuấn của Sở Thiên, thậm chí có thêm vài phần mê say, thân thể thực sự trong nháy mắt mất hết sức lực, mềm ra trong lòng Sở Thiên, khẽ thở dốc, mùi hương hoa anh đào trên người trở nên càng nồng nàn, hơi thở mang kích thích nam tính của Sở Thiên cùng với hương hoa anh đào mang theo tình ý của Khả Nhi, càng khiến cho hơi thở của hai người nhanh chóng trở nên nặng nề. Khả Nhi không tự chủ được thốt ra lời nói chân thật:
- Anh thật là một tên xấu xa đáng yêu đáng hận. Đáng tiếc, Khả Nhi không thể không giết anh.
Sở Thiên thả tay cô ta ra, cúi người hôn Khả Nhi một cái, dịu dàng nói:
- Hi vọng cô lần sau có thể giết tôi, để không phải giết chính mình.
Khả Nhi đỏ mặt, cô lần đầu tiên đi chấp hành nhiệm vụ, gặp đúng Sở Thiên là người đầu tiên khiến cô thấy mềm lòng. Khả Nhi ai oán nhìn Sở Thiên vài lần, mình đúng là không nên có suy nghĩ như thế, trong mắt mình chỉ nên có mục tiêu, cho dù mình không giết Sở Thiên, thì vẫn có người đến giết hắn. Khả Nhi nhìn hai tay đã được buông lỏng, lúc này, hắn hoàn toàn không phòng bị gì cả, cô có thể đâm hắn một nhát đúng tử huyệt. Khả Nhi suy nghĩ một lát, rồi tung người rời khỏi Sở Thiên, một lần nữa ai oán nhìn hắn, sau đó cũng không quay đầu lại lặng lẽ ra ngoài, đúng như khi bước vào căn phòng này vậy. Chỉ còn mùi thơm hoa anh đào sót lại nói cho Sở Thiên biết Khả Nhi đã tới, đã tới giết hắn.
Sở Thiên mặc quần áo, hắn biết rõ Khả Nhi là ai phái tới giết hắn. Sở Thiên lắc lắc cổ đi xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ nên phản kích như thế nào.
Tại bàn tính tiền, trưởng nhóm tiếp viên chạy vội tới, nói với Sở Thiên:
- Quý khách, khăn mặt của ngài bị hư sao?
Chị ta vừa nói vừa đưa chiếc khăn bị đâm thủng một lỗ ra.
Sở Thiên biết đó là Khả Nhi đâm rách, thành thật gật đầu thừa nhận, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, cái tội không cẩn thận, tôi sẽ bồi thường, khăn mặt bao nhiêu tiền?
Cô gái thu ngân ỏn ẻn ngọt ngào nói:
- Quý khách, khăn mặt 100 đồng.
Sở Thiên sững sờ, mịa, cái này khăn mặt cũng đáng 100 đồng, đây không phải là giết người sao? Hắn mở miệng nói:
- Cô gái, có thể bớt một chút hay không?
Cô thu ngân chưa kịp nói gì, trưởng nhóm tiếp viên đã nhướn mày lên gắt gỏng:
- 100 còn kêu? Vì thái độ này của cậu, tôi sẽ bắt cậu bồi thường 200.
Sở Thiên hoàn toàn không có phản ứng, biết nói chuyện đạo lý với hai bà cô chợ búa còn hơn cả xã hội đen này thì cũng bằng thừa, tốt nhất nên tìm người có trách nhiệm mà đôi co. Hắn nói:
- Gọi người quản lý tới đây cho tôi. Thái độ phục vụ kiểu gì vậy? Không biết câu khách hàng là Thượng Đế sao?
Đang lúc ồn ào, thì người quản lý đi tới, tiện tay vỗ vỗ vào mông cô gái trưởng nhóm tiếp viên, rồi sau đó mới hỏi:
- Có chuyện gì không?
Cô ta liền phụ trách phòng thuật lại câu chuyện vừa rồi cho gã nghe. Gã nghe xong, quay đầu nói với Sở Thiên:
- Hiện tại, tôi chính thức nói cho anh rõ, cái khăn mặt này anh phải bồi thường cho chúng tôi một ngàn, vì đã làm tốn thời gian nhân viên của chúng tôi.
Sở Thiên lắc đầu, đúng là chẳng ra thể thống gì cả, hắn cau mày:
- Các người đây là muốn ăn cướp sao? Có còn vương pháp hay không hả?
Người quản lý đập tay vào quầy thu ngân, hung dữ nói:
- Ông nói cho mày biết, ông chính là xã hội đen, ông chính là vương pháp. Mày hôm nay không để tiền lại, thì đừng hy vọng ra khỏi cửa.
Sau đó gã cầm bộ đàm lên rống vài tiếng, lập tức bảy tám tên bảo vệ cao lớn uy mãnh dưới sự chỉ đạo của gã quản lý vây Sở Thiên lại, gậy trong tay vừa thô vừa to.
Sở Thiên thở dài, xem ra nói chuyện với cũng những người ngang ngược không hiểu đạo lý như thế này đúng là hao tổn tâm trí, vì vậy móc ra 800 đồng đập lên quầy thu ngân lên, nói:
- Tôi tổng cộng chỉ có từng này, các người có muốn hay không.
Thu ngân nhìn hóa đơn, khinh thường cầm 800 đồng, du dương nói:
- Ngay cả số lẻ cũng không đủ, anh tiêu hết 3880 đồng, thêm một chiếc khăn mặt 1000, tổng cộng là 4880 đồng. Nói cho anh biết, làm thế nào xoay xở cho đủ tiền, nếu không đêm nay anh cũng đừng hòng ra khỏi đây!
Sở Thiên ngay cả hóa đơn cũng lười nhìn, khăn mặt bị hỏng cũng phải bồi thường 1000, còn nói đạo lý với bọn họ nữa sao? Sở Thiên lấy điện thoại di động ra, nói ra một câu không ai ngờ được:
- Tôi có thể báo động hay không?
Tất cả những người đứng chung quanh đều nở nụ cười, tựa hồ Sở Thiên nói rất buồn cười, trưởng nhóm tiếp viên bĩu môi khinh thường nhìn Sở Thiên nói:
- Báo đi, chúng ta cho anh báo, xem cảnh sát quản hay mặc kệ những chuyện này.
Sở Thiên vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, thật sự bấm 110, kể tóm tắt sự việc lại. Nữ cảnh sát trung tâm 110 nói chuyện cùng Sở Thiên rất không khách khí, bảo đây là việc của bọn họ, 110 không có nhiều tinh lực cảnh lực để ý tới như vậy, bọn họ tự thỏa hiệp giải quyết, sau đó liền cúp điện thoại.
Nữ trưởng nhóm tiếp viên ưỡn bộ ngực đầy đặn, cười nhạo nói:
- Như thế nào rồi? Cảnh sát có tới hay không? Hiện giờ 110 cũng đã gọi, không có kế sách gì nữa chứ, tranh thủ thời gian ngoan ngoãn gọi người ta mang tiền tới đây, nếu như không phải thấy cậu còn nhỏ, tôi sớm đã đánh cậu răng rơi đầy đất rồi.
Lúc này, từ bên ngoài có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi vào, nữ tiếp tân liền đi xuống, cười cười nói nói đón họ tiến vào Dạ Lai Lãng. Nữ trưởng nhóm vội vàng đi lên, cười mê hoặc với nam cảnh sát bên trái:
- Văn Sở trưởng, đã lâu rồi anh lâu không có tới nha, hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy? Mau mau vào bên trong, chúng ta an bài cho anh gian phòng tốt nhất, phục vụ tốt nhất. Nguồn: truyentop.net
Văn Sở trưởng cười hắc hắc, con mắt ngắm núi đôi của nữ trưởng nhóm vài lần, mập mờ nói:
- Quy củ cũ, quy củ cũ, vẫn là tầng 5 phòng V8 là được. Đây là Phó sở trưởng mới được điều tới của chúng ta, mấy người về sau cần làm quen với nhau nhiều một chút.
Nữ trưởng nhóm lập tức áp sát, cười phóng đãng, nói:
- Phó sở trưởng, đúng là tuổi trẻ tài cao. Đêm nay cứ hưởng thụ thoải mái, xem như là ở nhà, hóa đơn cứ tính cho tôi.
Sở Thiên nghe thấy bọn họ là cảnh sát, vội vàng sải bước, đi đến trước mặt Văn Sở trưởng, cười cười nói:
- Văn Sở trưởng, buổi tối tốt lành. Tôi muốn báo cáo tình huống, Dạ Lai Lãng có hành vi đen tối, còn lừa gạt tôi, hi vọng anh xử lý công chính.
Văn Sở trưởng lạnh lùng liếc Sở Thiên, rất thiếu bình tĩnh nói:
- Tuổi còn trẻ sao đã chạy tới nơi này rồi hả? Hiện tại tôi đã hết giờ làm, không nói chuyện công việc, có chuyện gì ngày mai tới đồn công an báo cáo để giải quyết.
Nói xong, gã liền kéo Phó sở trưởng đi lên lầu, không thèm để ý tới Sở Thiên nữa, cũng không hỏi Sở Thiên muốn báo cáo việc gì.
Nữ trưởng nhóm miệt thị nhìn Sở Thiên, hừ một tiếng, nói:
- Ranh con, hết hi vọng chưa? Văn Sở trưởng rất thân với chúng ta!
Người quản lý không kiên nhẫn nói:
- Mau tranh thủ thời gian gọi người mang tiền tới. Tính nhẫn nại của ông mày mặc dù rất tốt, nhưng những anh em của tao không phải chỉ ngồi không.
Bảy tám tên bảo an lập tức vung vẩy côn gỗ trong tay, trên mặt lộ vẻ hung ác.
Thu ngân nhẹ nhàng nói ra một câu khinh thường:
- Muốn báo cảnh sát, đúng là ngây thơ. Sao không đi hỏi thăm xem ông chủ của chúng ta là ai. Lão đại Hổ bang nổi danh bến Thượng Hải Thành ca, cảnh sát dám quản sao?!!
Trong lòng Sở Thiên khẽ động, Hổ bang? Sao hắn chưa từng nghe qua? Hẳn là một vài cái bang phái nhỏ cấp hai cấp ba.
Quản lý lại cải chính một chút:
- Đó là chuyện cũ rồi. Thành ca đã tìm núi lớn mà dựa, đầu phục Tương bang, hiện giờ là đường chủ Tương bang. Cho nên chỗ dựa của bọn ta là Tương bang, mày nói xem có mạnh hay không?
Lập tức gã quay đầu nhìn Sở Thiên, nói:
- Nhóc con, biết Tương bang chứ? Mau lấy tiền, nếu không mày chính là đang đối nghịch với Tương bang!
Nghe thấy hai chữ Tương bang, nữ trưởng nhóm, còn có cả đám bảo vệ vây quanh Sở Thiên đều không tự chủ đứng thẳng sống lưng.
Sở Thiên mỉm cười, đêm nay nên làm chút chuyện thăm dò động tĩnh thật rồi. Vì vậy, hắn mở miệng nói:
- Tốt, hiện giờ tôi gọi anh mang tiền tới đây. Tôi giao, tôi trả là được chứ gì.
Sở Thiên gọi điện, lớn tiếng bảo Quang Tử mang bốn ngàn nguyên tới Trung tâm Dạ Lai Lãng. Sau khi để điện thoại xuống, lại nhắn tin bảo Quang Tử mang theo hai trăm người tới đây.
Đám người kia hài lòng nhìn biểu hiện của Sở Thiên, cho rằng st chịu khuất phục, vì vậy để hắn ngồi chờ trên ghế, bảo một tên bảo vệ lưng hùm vai gấu ra trông chừng.
30 phút sau, hơn mười chiếc xe phóng tới, vây quanh Dạ Lai Lãng. Hơn hai trăm anh em Soái Quân nhảy xuống, bảo vệ ở cửa chưa kịp cảnh báo thì đã bị hạ gục, bị anh em Soái Quân đánh răng rơi đầy đất. Quang Tử dẫn người xông vào đại sảnh, thấy Sở Thiên ngồi trên ghế, đứng cạnh còn có một tên bảo an canh giữ, trong lòng tức giận, vung tay lên, hơn mười anh em Soái Quân vây quanh tên bảo an kia đánh hội đồng.
Nữ trưởng nhóm, còn có cả nhân viên thu ngân thấy nhiều người xông vào như vậy, sợ hãi hai chân run lên, không dám có chút lộn xộn. Quản lý đã ngoài mạnh trong yếu quát:
- Mấy người anh em rốt cuộc là ai? Có biết quy củ hay không? Có biết nơi đây do ai bảo kê không vậy?
Tất cả mọi người trong đại sảnh dừng lại, nhìn quản lý, chờ gã nói ra danh hào. Quản lý thấy mọi người lặng im nhìn gã, cho rằng đã dọa sợ đối phương, vì vậy hắng giọng quát:
- Chúng ta là người của Tương bang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.