Ngoại trừ tiếng hít thở còn có tiếng tim đập
Cô Kiếm cuối cùng cũng đã ra tay, từ trước đến nay một khi gã đã ra tay là sẽ dùng hết sức mình, từ trước đến giờ đều là sử dụng những chiêu thức giết người, tất cả mọi người chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung về gã là "Nhanh" "Hung ác" "Chuẩn". Khả năng tấn công của Cô kiếm không chỉ là tứ chi mà còn là toàn thân, tất cả mỗi bộ phận đều linh hoạt như nhau. Lúc này Sở Thiên lập tức trở nên lãnh đạm, tự nhiên, toàn thân nhẹ nhàng như gió sớm thổi qua lá xanh, lung lay như sắp đổ nhưng lại không rơi xuống, hắm luôn có khả năng tìm kiếm cơ hội ngay cả khi đối thủ tưởng như đã nắm chắc phần thắng.
Thân hình Cô Kiếm cùng với phương thức ra tay quả thật rất nhanh chóng, làm cho người khác khó có thể thấy rõ ràng được, chỉ thấy một cái bóng đen như một hồn ma lơ lửng bất định bay vờn xung quanh Sở Thiên. Thế nhưng bất luận Cô Kiếm ra tay nhiều và nhanh như thế nào, chưởng kình dọa người cùng nhiều chiêu thức mạnh mẽ đến đâu, hễ sát trước mặt Sở Thiên, đều bị Sở Thiên dùng những chiêu thức nhẹ nhàng, đơn giản hóa giải hết, hoặc là Sở Thiên có thể tránh né được nguy hiểm từ trong gang tấc.
Diệp Tam Tiếu nhìn thấy Sở Thiên thân thể linh hoạt, hơi có phần buồn bực:
- Làm sao tên tiểu tử này có thể càng đánh càng nhanh nhẹn như thế được?
Đồ Long Hổ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540586/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.