Quả nhiên là bác Ba!
Sở Thiên mỉm cười, xoa xoa mũi nói:
- Bác Ba, có ý gì đây?
Diêu Tân Nhu nhìn Sở Thiên ngạc nhiên, lại nhìn sang bác Ba, không còn nghi ngờ họ là họ hàng thân thích, thầm nghĩ, may mắn là nét mặt bác Ba cũng không tệ, nếu không sẽ rất phiền toái.
Bác Ba nhìn thấy Sở Thiên rất bất ngờ, nở nụ cươi tươi nói:
- Sở Thiên, sao cháu lại ở đây
Bỗng thấy ánh mắt của Diêu Tân Nhu nhìn Sở Thiên thì hiểu ngay:
- Từ đầu thấy cháu đi cùng Diêu Tân Nhu, ta đã thắc mắc, ta cũng không nói cho cháu biết ta ở đây, làm sao cháu biết được.
Bác Ba giống như một đứa trẻ, cười tươi nhìn Diêu Tan Nhu, lại nhìn sang Sở Thiên, bácng thật là xứng đôi.
Diêu Tân Nhu biết bác Ba nhìn gì mặt đỏ lên. Sở Thiên lúng túng nói:
- Bác Ba, sao bác không báo cho cháu một tiếng? Dù bác có chuyện gì quan trọng không tiện gặp chúng cháu, nhưng khi ốm thì cũng phải báo báo cho chúng cháu một tiếng chứ.
Bác Ba hắng giọng nói:
- Lần này bác về cùng với Chủ tịch thành phố, có một hạng mục hợp tác với bên này, mới xong vài hôm trước, vốn đang định đi tìm các cháu, đột nhiên lại bị cảm. Mà kỳ thi đại học của các cháu thế nào, sao lại không báo cho bác? Không phải là không tốt đấy nhé.
Sở Thiên cũng đoán thế, nên liền chuyển câu chuyện:
- Bác Ba, khẩu vị của bác không tốt, có muốn ăn gì không? Để cháu đi mua.
Bác Ba thấy sự chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540567/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.