Diêu Tân Nhu đã mấy ngày nay lúc nào cũng ngẩn ngơ, lòng lúc nào cũng hướng về Sở Thiên. Cô cố kiềm chế suy nghĩ của mình, không nhớ về cái đêm đó nữa. Nhưng về sau, hình ảnh của Sở Thiên càng ám ảnh, gương mặt ấy lại càng trở nên rõ ràng, như thể càng khắc sâu vào tâm hồn cô. Phải chẳng mình đã yêu anh chàng tuấn tú đó? Tân Nhu tự hỏi. Thật ra Diêu Tân Nhu không chỉ lớn tuổi hơn, mà cơ bản trong mắt cô, Sở Thiên chỉ là một cậu em, chưa từng có ý nghĩ sẽ cùng hắn loạn tình say.
- Y tá, tôi bị bệnh rồi, tinh thần rất hoảng loạn.
Một âm thanh mờ mờ nhưng đầy nội lực vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong lòng Tân Nhu.
Diêu Tân Nhu nghe thấy, dường như được tiếp thêm sức mạnh, lòng mừng rỡ, ngẩng đầu lên hy vọng, trên môi Sở Thiên đang nở nụ cười với mình.
- Sao cậu lại tới đây?" Diêu Tân Nhu bực bội. Cô nghĩ rằng Sở Thiên đã rời khỏi nhà cô, không bao giờ tìm gặp lại cô nữa, có nhiều chàng trai trẻ vốn sợ phải gánh trác nhiệm quá sớm nên thường hành xử như vậy.
- Tôi đến mời chị đi ăn cơm. Chị Tân Nhu có sẵn sàng không?
Sở Thiên xoa xoa mũi, vừa cười vừa nói.
- Ồ?
Diêu Tân Nhu ồ lên một tiếng, đồng ý chạy vào nhờ người thay ca, lập tức kéo tay Sở Thiên chạy nhanh khỏi bênh viện. Cô không biết sau này Sở Thiên sẽ đối với mình như thế nào, nhưng bây giờ thì thật là ngọt ngào, dù sao Sở Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540560/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.