Sở Thiên cười nhạt:
- Ta ở trong mưa, ngươi cũng ở trong mưa. Ta không bị dầm mưa là bởi vì ta có cái dù. Ngươi bị dầm mưa là bởi vì không có dù. Cho nên không phải là ta độ ngươi, mà là cái dù độ ta. Ngươi muốn được độ, không cần tìm ta, mời tự đi tìm cái dù!
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân ngơ ngác đứng ở đó nhìn Sở Thiên, đột nhiên rơi lệ, ngây ngốc nói:
- Tự cái dù tự độ, tự tính tự độ, mọi thứ cầu ở mình. Sở thí chủ không chịu cho mượn cái dù, đây là Sở thí chủ đại từ đại bi rồi.
Trong nội tâm đại sư Không Kiến cũng thầm than: chính mình có cái dù, sẽ không bị dầm mưa. Chính mình có Phật tính, sẽ không bị ma tính mê hoặc. Trời mưa không tự mình mang dù mà lại muốn người khác giúp mình, bình thường không tìm được đúng như bản tính, muốn người khác độ mình. Đồ nhà mình không dùng, lại muốn đồ của người khác, làm sao có thể bằng lòng thỏa mãn? Lời nói sắc bén của Sở Thiên, ngay cả mình cũng phải thán phục sâu sắc. Cũng khó trách đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân rơi lệ, nội tâm xúc động.
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân trấn tĩnh lại:
- Sở thí chủ, ta nhận thua. Trong ba năm sẽ không tiến vào Thần Châu dạo chơi. Lần sau sẽ lại tới Thiên Pháp tự tìm ngươi tranh luận.
Nói xong liền quay đầu kiên quyết bước đi, cũng rất cô độc. Lúc đầu tự cho rằng mình ngộ tính cao, lại không nghĩ rằng cả người thiếu niên cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540532/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.