Quá trưa, thời tiết nhẹ nhàng ấm áp. Ánh mặt trời ấm áp, nhu hòa xuyên qua cửa sổ lại phản chiếu qua vào chiếc gương dưới đất hắt lên tường . Sở Thiên nằm trên giường như một con mèo lười, giang tay giang chân rất thoải mái. Tối hôm qua, lần đầu tiên Trúc Diệp Thanh khiến Sở Thiên say. Sở Thiên nhớ rõ cảm giác men say đầy mãn nguyện, giống như mấy trăm năm trước, lại tái hiện làm cho người ta mãi không quên.
Cửa phòng vang lên mấy tiếng Cốc, cốc. cốc, Sở Thiên lười biếng nói:
- Mời vào.
Mị Nương một thân quần áo trắng tinh; tóc dài được búi bằng một chiếc đũa nhỏ, dưới ánh mặt trời cô toát ra khí chất cao quý, thanh khiết. Sở Thiên hiểu được, một cô gái xinh đẹp cao quý lại nữ tính vô hạn, bất kể có động tác gì đi chăng nữa , đều vô cùng hấp dẫn khiến người khác không thể rời mắt.
Mị Nương chậm rãi, nhẹ nhàng tới bên giường, cúi người xuống, một mùi thơm ngào ngạt tràn vào mũi Sở Thiên, cười cười:
- Đệ đệ lười của ta ơi, đã hơn hai giờ chiều rồi, nên nhanh rời giường đi ăn cơm nào?
Sở Thiên ôm lấy cổ Mị Nương:
- Chị đỡ em dậy đi! (DG: ta cũng muốn ôm. BTV: vớ vẩn, giỏi như Sở Thiên không mà đòi)
Mị Nương dùng sức ôm lấy, nhưng rốt cuộc không lôi được Sở Thiên dậy, dùng hết toàn lực, nâng lên được mấy cen-ti-mét, lại không đủ sức, thả hắn Sở Thiên nằm lại giường, bản thân thì nằm trên người Sở Thiên, yêu kiều thở dốc:
- Không biết do em nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540502/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.