Sở Thiên không có bất cứ hành động gì, chỉ đưa tay bật đèn ngủ, nhìn vị khách không mời mà tới, có phần ngoài dự đoán, nói:
- Sao anh lại ở đây? Đáng lẽ hiện giờ anh phải ở Thiên Kinh tìm quán bar chứ?
Hồ Bưu cười nói:
- Chính vì đã làm xong mọi việc quan trọng nên tôi mới về thăm anh, nào ngờ còn tiện tay giúp anh một chút chuyện.
Khóe mắt Sở Thiên giật giật, nói:
- Hả?!!
Hồ Bưu nói:
- Khi anh cùng cô gái kia ở trong ngõ, tôi đã đánh ngất hai tên cảnh sát mai phục ở bên ngoài.
Sở Thiên cười cười, không trách được lúc đó cô ta hô cứu mạng, hóa ra còn có sát chiêu này. Liên hoàn kế này hay lắm, tối không được thì dùng sáng, muốn dùng sáng để quật ngã mình. Nếu như không phải Hồ Bưu đánh bất tỉnh hai tên cảnh sát kia, để cho chúng xuất hiện đối phó với mình thì sẽ có thêm một đống phiền phức lớn, ít nhất mình cũng bị buộc tội cố ý gây thương tích.
Sở Thiên lấy đồ uống từ trong tủ lạnh ra cho Hồ Bưu. Hồ Bưu vẻ mặt đau khổ, hỏi:
- Không có bia hay sao?
Sở Thiên lắc đầu, nơi Lâm Ngọc Đình xuất hiện sao hắn có thể cất trữ rượu bia? Tủ lạnh không đầy nước hoa quả là đã may mắn lắm rồi.
Hồ Bưu đành phải chấp nhận cầm lấy, móc một quyển sổ ra ném cho Sở Thiên, nói:
- Đây là các khoản chi phí mua quán bar ở Thiên Kinh, anh xem qua một chút đi, dù sao anh cũng là đại cổ đông.
Sở Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540478/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.