Chương trước
Chương sau
Lưu Vũ Phi nghe xong dở khóc dở cười, mình ở nơi này lo chăm chú truyền thụ khinh công cho nàng mà nàng lại lo nghĩ đâu đâu, nếu không phải lỡ miệng đáp ứng sẽ dạy cho nàng thì hắn đã sớm bỏ đi, bây giờ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ hỏi: " Nếu vừa rồi cô thấy không rõ, vậy sao cô lại đứng đó trầm tư cả nửa ngày, làm tôi cứ nghĩ cô đã lĩnh hội được sự huyền bí trong đó rồi! Về chuyện cô nói muốn tôi dùng tốc độ chậm hơn để cho cô nhìn được rõ, tôi nghĩ không có cách nào khác làm được đâu, tốc độ vừa rồi của tôi đã là chậm nhất rồi đó."
Nghe Lưu Vũ Phi nói tốc độ như vừa rồi là khả năng chậm nhất của hắn, Triệu Nhược Băng vô cùng kinh hãi, chuyện kỳ lạ bây giờ nàng chứng kiến chẳng khác gì chuyện nàng bị bức lui hơn mười thước vào lúc sáng, bây giờ lại thêm chuyện hắn chuyển động nhanh đến mức y như vẫn đứng một chỗ, vậy mà tốc độ đó chỉ là tốc độ chậm nhất của hắn mà thôi.
Lưu Vũ Phi nhìn thời gian cũng đã không còn sớm nữa, nếu cứ đứng ở đây mà ngây ngốc với Triệu Nhược Băng thì cũng không có ý nghĩa gì, sự chênh lệch giữa hai người quá lớn, hơn nữa hắn lại không muốn giúp nàng tăng thêm công lực gì nữa, cho nên chuyện sau này nàng chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà thôi.
Lưu Vũ Phi lại đưa ra ý muốn rời khỏi. Nhưng Triệu Nhược Băng cũng nhất định không chịu buông tha hắn, bèn sẵng giọng: " Anh làm gì vậy, lẽ nào người ta đáng chán ghét đến như vậy sao? Hay là sợ bạn gái anh hiểu lầm mà phải nhanh chóng đòi rời khỏi đây như thế.."
Hắn nhìn bộ dáng có vẻ giận dỗi của nàng thì trong lòng lại kêu lên: " A di đà phật a…" Hắn nhìn nàng, không sao phát lên tâm lý tuyệt tình được, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: " Cô xem tôi ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, sự chênh lệch của chúng ta rất lớn hơn nữa cô cũng không thể thấy rõ thân pháp của tôi, cho nên không bằng tôi rời khỏi đây sớm một chút, để cô yên tâm luyện tập có lẽ tốt hơn…"
Triệu Nhược Băng nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ của Lưu Vũ Phi, cảm giác bộ dáng của hắn cũng không đáng sợ như hồi sáng, cảm thấy có chút ngại ngần, dịu dàng nói: " Nói thế nào anh cũng giúp tôi việc lớn như vậy, nhưng tôi lại chưa biết tên của anh, có phải anh thấy tôi chướng mắt nên không muốn nói với tôi không, hơn nữa tôi còn muốn bái anh làm sư phụ nữa."
Nghe nàng nói những lời này hắn liền có cảm giác muốn bỏ chạy, nói giỡn sao, nói tên thật cho cô nghe cũng không có gì, nhưng nếu nàng nhất thời cao hứng muốn bái mình làm thầy thì không phải là sẽ phiền chết hay sao, không được mình phải mau nhanh cách xa nàng một chút a…"
Nghĩ tới đây hắn liền tranh trước nói: " Đừng nói thế, tôi nói tên tôi cho cô nghe là được rồi mà, tôi tên Lưu Vũ Phi, là sinh viên của khoa xã hội công cộng, được rồi, sau này không có việc gì thì đừng đến tìm tôi nữa, tôi đã là người có bạn gái, tạm biệt a!" Hắn nói xong liền quay người chạy ngay.
Nhìn bóng lưng của hắn đang vội vã bỏ đi, Triệu Nhược Băng làu bàu nói: " Lưu Vũ Phi! Tôi còn muốn biết anh có bao nhiêu bí mật, nếu đã biết làm sao tìm được anh, tôi cũng không cần nóng nảy, không moi hết được bí mật của anh tôi cũng sẽ không để yên đâu, chỉ là muốn bái anh làm thầy thôi, có cần phải có bộ dáng sợ hãi đến thế này không?"
Triệu Nhược Băng bây giờ không còn sợ hắn như trước, ngược lại thấy hiếu kỳ, nàng cảm thấy hắn rất thần bí. Đồng thời tự mình có thể học được võ học cao hơn nên nàng đã quyết tâm ép hắn thu nàng làm đồ đệ.
Ngày hôm sau, Lưu Vũ Phi và Tô Thiến lại đi đến phòng ăn. Bởi vì ngày hôm qua Lưu Vũ Phi ở chỗ này đại phát thần uy, hắn rất ngại các bạn học sẽ biết nguyên nhân rồi gây ra nhiều phiền toái. Hôm nay hắn vốn đề nghị cả hai ra bên ngoài trường ăn cơm, miễn cho thêm việc phiền toái giống như ngày hôm qua.
Nhưng Tô Thiến lại không đồng ý, nàng nói như vậy thì quá lãng phí. Hắn không có biện pháp cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là lại phải tới nơi này ăn, may mắn là khi họ tới, cũng không có ai dùng ánh mắt bất thường mà nhìn họ. Điều này cũng làm cho hắn thở ra một hơi.
Hình như ông trời không muốn để yên cho hắn, hắn vừa ngồi xuống không lâu thì phiền toái mới đã đến nơi. Trong trường học, Băng Tuyết nữ thần Triệu Nhược Băng được xưng là chưa từng cười qua với đàn ông một lần nào hôm nay lại cũng tới, nhưng lại ngồi xuống bên cạnh họ. Ngày hôm qua nàng tới đây thì mọi người chỉ cho rằng nàng muốn thay đổi khẩu vị, nhưng hôm nay cũng tới đã làm cho một ít người trong trường cảm thấy không được bình thường.
Hơn nữa Triệu Nhược Băng cũng như ngày hôm qua ngồi xuống cùng với Lưu Vũ Phi hai người, rất rõ ràng làm cho người ta hiểu ngay là nàng muốn tìm đến hai người bọn họ. Trong nhất thời cả phòng ăn đều đang suy đoán về quan hệ của Triệu Nhược Băng và Lưu Vũ Phi cùng Tô Thiến.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy Triệu Nhược Băng thì chân mày thoáng nhíu lại một chút, nhưng hắn cũng không nói gì, hắn cho rằng nàng tới đây không phải là vì ăn cơm mà là còn có mục đích khác.
Trong lúc hắn còn đang suy đoán ý định của nàng thì nàng lại lên tiếng nói chuyện nhưng lại không nói với hắn mà là bắt chuyện với Tô Thiến, hắn biết mục đích của nàng đến đây không phải là muốn nói chuyện phiếm với Tô Thiến mà thôi, nhưng hắn cũng không thèm để ý, không thèm quản mục đích của nàng là gì. Bởi vì hắn thấy Tô Thiến nói chuyện với Triệu Nhược Băng rất vui vẻ, mặc dù hắn biết mấy ngày nay Tô Thiến ở chung với hắn cũng rất vui vẻ nhưng cũng có thể có những chuyện một người đàn ông như hắn cũng không thể làm được để giúp nàng.
Một cô gái dù sao cũng phải có những người bạn gái cùng nàng trò chuyện làm bạn bè mới có thể có một không gian riêng tư. Lưu Vũ Phi cũng biết nàng ở trong trường không có bạn bè, những người bạn học của nàng đều xem thường nàng, bởi vậy nàng cũng rất ít nói đến chuyện trong lớp học của nàng. Hắn nhìn nàng đang nói chuyện rất là vui vẻ, hơn nữa trước kia nàng chưa từng được nói chuyện với người bạn nữ nào vui vẻ như vậy.
Lưu Vũ Phi nghĩ thầm: " Bất kể Triệu Nhược Băng có mục đích gì, cho dù phải giúp nàng tăng thêm công lực thì cũng được thôi."
Đối với hắn chỉ cần Tô Thiến được thật sự vui vẻ, vậy thì hắn càng thêm vui mừng. Tô Thiến dĩ nhiên không biết ý nghĩ của Lưu Vũ Phi và Triệu Nhược Băng, trước kia cho từng có ai chủ động làm bạn với nàng như Triệu Nhược Băng, hơn nữa những chuyện mà họ đang nói cũng là những vấn đề mà phụ nữ thích nhất. Từ lúc đến ăn cơm nàng và Lưu Vũ Phi cũng chưa nói được vài câu, nhưng nàng lại nói chuyện rất vui vẻ với Triệu Nhược Băng, cuối cùng các nàng lại trở thành như chị em.
Vốn Lưu Vũ Phi không đồng ý Tô Thiến kêu Triệu Nhược Băng là chị, Lưu Vũ Phi chỉ sợ Triệu Nhược Băng chỉ lợi dụng Tô Thiến để tiếp cận hắn, bây giờ hắn đối với những cô gái xinh đẹp tràn đầy sự đề phòng, dù sao trước kia hắn cũng bị Hạ Vũ Khiết làm cho quá thê thảm. Nhưng khi hắn phản đối thì gặp ngay phản ứng của Triệu Nhược Băng và cả Tô Thiến. Triệu Nhược Băng ngay từ đầu quả thật có ý muốn lợi dụng Tô Thiến để tiếp cận Lưu Vũ Phi để thu lợi từ những tuyệt kỹ của hắn, nhưng khi trò chuyện với Tô Thiến thì sau khi biết rõ về thân thế của nàng thì tâm tư lúc đầu cũng không còn nữa, bây giờ nàng cũng đã biết vì sao Lưu Vũ Phi lại thương yêu Tô Thiến như vậy.
Triệu Nhược Băng quyết định bất kể thế nào, cô em gái như Tô Thiến nàng nhất định phải nhận, chỉ sợ Lưu Vũ Phi sẽ dùng cách không dạy nàng võ công đến uy hiếp. Sau khi hắn đưa ra ý kiến phản đối thì mắt hắn cũng nhìn vào mắt Triệu Nhược Băng chằm chằm, muốn xem nàng thật sự muốn làm chị em với Tô Thiến hay là lợi dụng Tô Thiến, hắn tin tưởng mắt của một người sẽ không thể nói dối.
Kết quả làm cho hắn thật cao hứng, Lưu Vũ Phi phát hiện khi hắn nhìn chằm chằm Triệu Nhược Băng thì nàng cũng không chút yếu thế nhìn chằm chằm lại hắn. Hắn chứng kiến từ trong đôi mắt nàng chỉ có sự thương yêu và chân thành đối với Tô Thiến.
Cho đến khi Tô Thiến đẩy hắn vài cái giận dỗi, thì hắn cũng không còn phản đối nữa. Cuối cùng Triệu Nhược Băng nói, nếu nàng làm chị em với Tô Thiến, mặc dù hắn là bạn trai của Tô Thiến mà Tô Thiến vẫn gọi hắn là anh, nên cuối cùng nàng quyết định cũng gọi hắn là anh. Đương nhiên Lưu Vũ Phi cũng nói là không đồng ý, hắn không muốn lộ ra bí mật quan hệ này, không muốn tất cả mọi người đều biết.
Cuối cùng do cả hai cô gái đều cực lực đề nghị hắn đành giơ tay đầu hàng, cứ như vậy hắn lại có thêm một em gái, trong lòng hắn cười khổ nói: " Cũng không biết hắn làm như vậy là đúng hay là sai nữa."
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Nhược Băng đều lại đây ăn cơm cùng họ, vẫn cứ gọi hắn là ca ca. Những bạn học ngồi bên cạnh nghe được đều cảm thấy không thể tư nghị, bọn họ nghĩ không ra nữ thần trong mộng của tất cả nam sinh viên trong trường khi ở chung với Lưu Vũ Phi lại chịu gọi hắn là ca ca. Trong lúc nhất thời chuyện của hai người lan truyền ra khắp Thanh Hoa đại học. Truyện được copy tại Truyện FULL
Vu Lượng đương nhiên cũng nghe được lời đồn đãi này, hắn càng thêm oán hận Lưu Vũ Phi. Ba ngày sau, hắn có được tư liệu về gia đình Lưu Vũ Phi, khi hắn biết thân phận Lưu Vũ Phi bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa thì bật cười to. Hắn làm như đã có ý nghĩ biến Lưu Vũ Phi thành nửa chết nửa sống vậy. Sau khi biết rõ về Lưu Vũ Phi, hắn bắt đầu kế hoạch trả thù. Đầu tiên hắn thông qua quan hệ của cha hắn, tìm được Phân cục trưởng của công an phân khu nơi trường Thanh Hoa, Vu Lượng báo với phân cục trưởng chuyện Lưu Vũ Phi đả thương người hôm trước.
Nguyên lai, lúc ấy Lâm Lạc bị Lưu Vũ Phi làm cho hôn mê, được đưa đến bệnh viện, tuy nói không bị ngoại thương nhưng lúc đầu bị Lưu Vũ Phi làm cho sợ hãi đến thần kinh thác loạn, đến bây giờ thần trí cũng không rõ ràng, bác sĩ nói với nghĩ dưỡng mấy tháng hơn nữa phải đi bác sĩ tâm lý để trị liệu. Tuy nói Vu Lượng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn kết luận có quan hệ tới Lưu Vũ Phi, vì vậy hắn mượn chuyện này mà làm đơn tố cáo.
Vu Lượng nghĩ thông suốt, chuyện này phải giáo huấn cho Lưu Vũ Phi nếm mùi một trận, hắn nghĩ chỉ cần Lưu Vũ Phi bị bắt thì nhất định Triệu Nhược Băng sẽ đến cầu hắn hỗ trợ. Mặc dù hắn không biết quan hệ của hai người là gì, nhưng hắn thông qua việc miêu tả của người khác thì cũng hiểu được phần nào. Nghĩ đến chuyện Triệu Nhược Băng tới cầu mình, đến lúc đó thì…
Bây giờ Vu Lượng nghĩ như là chuyện đã thành sự thật, hắn cũng vì cảm thấy có cơ hội tốt vậy mà cao hứng, chẳng những Lưu Vũ Phi bị bắt thì hắn sẽ có cơ hội tốt để thân cận Triệu Nhược Băng nhất, nói không chừng còn có thể đưa Lưu Vũ Phi vào tù.
Phân cục cục trưởng kia nhận được điện thoại của thượng cấp chủ quản thành phố Bắc Kinh Thị Ủy phó thư ký Vu Bân không bao lâu, Vu Lượng lại đem báo cáo về tình trạng của Lâm Lạc đến. Vì vậy vị phân cục trưởng liền phân phó người điều tra vụ án này cho thật rõ ràng, phái ra bốn điều tra viên đi theo Vu Lượng đến trường Thanh Hoa tìm bằng chứng.
Rất nhanh do Vu Lượng an bài bốn điều tra viên hỏi các sinh viên chuyện thế nào, đương nhiên họ đều nói không rõ ràng chuyện xảy ra hôm đó. Cuối cùng Vu Lượng tìm Quan Chí Cường. Đến lúc này chuyện Lưu Vũ Phi đả thương người đến rối loạn tâm thần, chứng cớ rõ ràng đã được hình thành với tốc độ nhanh nhất nằm trên bàn của vị phân cục trưởng kia. Vị phân cục trưởng này nhìn xong báo cáo đã lập tức ra lệnh cho vài tên công an đi theo Vu Lượng bắt Lưu Vũ Phi về quy án.
Một tuần sau, Lưu Vũ Phi dự định tan học sẽ đưa Tô Thiến đến nơi ở của mình, giải thích chuyện của mình cho nàng nghe, thuận tiện cũng dạy cho nàng tu chân. Nhưng còn chưa tan học, Vu Lượng đã dẫn mấy người công an đi đến phòng học của hắn, muốn bắt Lưu Vũ Phi đi ngay. Lưu Vũ Phi cũng bực mình không biết mình đã phạm pháp bao giờ mà sao đám công an này lại tìm hắn.
Lưu Vũ Phi còn không rõ ràng sự việc đương nhiên sẽ không đi theo họ, hỏi: " Tôi phạm tội gì, muốn bắt cũng phải cho biết lý do chứ?"
Trong đó có một công an biết thân phận của Vu Lượng, muốn biểu hiện cho Vu Lượng nhìn thấy, nghĩ thầm nếu lần này hắn làm cho đẹp mắt công việc này trước mặt Vu Lượng, nói không chừng Vu Lượng sẽ cảm tạ hắn, ở trước mặt cha nói tốt vài câu cho hắn, vậy chuyện hắn thăng chức sẽ không xa.
Nói tới đây hắn lập tức xuất ra lệnh bắt nói với Lưu Vũ Phi: " Cậu hãy ngoan ngoãn một chút đi, chúng tôi tuyệt đối không bắt sai người, về phần cậu phạm vào tội gì cứ tới phân cục sẽ hiểu rõ thôi. Bây giờ cậu không có tư cách để nói, nếu hiểu rõ thì đi theo chúng tôi, bằng không đừng trách chúng tôi không khách khí."
Lưu Vũ Phi nhìn người cảnh sát đang nói chuyện, rồi lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Vu Lượng cũng đã hiểu được một chút chuyện gì đang xảy ra.
Bất quá hắn cũng không phải là người dễ nói chuyện, chỉ cần hắn không muốn, trên đời này cũng không có ai có thể làm gì hắn, Lưu Vũ Phi có chút buồn cười nhìn Vu Lượng, mặc dù không biết rõ thân thế hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy Vu Lượng có thể đem công an đối phó hắn, thì hắn cũng biết Vu Lượng là công tử con của vị quan chức nào đó.
Vu Lượng nhìn thấy hắn không có vẻ sợ hãi mấy người công an này, hơn nữa còn có bộ dáng như chẳng có gì xảy ra, hắn tức giận mắng: " Lưu Vũ Phi, ngươi đả thương người đến rối loạn tâm thần, bây giờ còn ra vẻ kiêu ngạo như vậy, trong mắt ngươi còn có luật pháp hay không? Còn không mau đi theo mấy vị công an về phân cục công an sao? Bằng không mấy vị này sẽ không nể tình ngươi là sinh viên mà khách khí với ngươi nữa đâu…"
Ý của hắn chính là nhắc nhở mấy người công an không cần khách khí với hắn, trực tiếp bắt hắn mang về là được. Lưu Vũ Phi nghe hắn nói xong mới hiểu rõ nguyên do sự việc này. Bất quá hắn cũng không để trong lòng, lúc ấy sau khi Lâm Lạc hôn mê, hắn biết sau khi Lâm Lạc tỉnh lại thì có một đoạn thời gian thần trí không rõ, nhưng cho tới bây giờ thì hắn cũng đã tốt hơn rồi. Nhưng Lưu Vũ Phi lại không nghĩ tới Vu Lượng lại đem chuyện này ra tố cáo.
Mấy người công an nghe Vu Lượng nói như vậy, họ không khách khí xông lên định xô Lưu Vũ Phi xuống mặt đất. Ngay lúc này hai mắt Lưu Vũ Phi đột nhiên phát ra hai đạo tinh quang, nhất thời làm cho mấy người công an sợ ngây người, bọn họ chưa từng gặp qua người nào có thể làm cho hai mắt sáng lên như vậy, trong lúc nhất thời đối với sự việc quái dị này cũng không biết nên làm sao nữa. Vu Lượng cũng nhìn thấy hai mắt Lưu Vũ Phi sáng lên, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thấy mấy người công an không dám tiến lên bắt người, không thể làm gì khác hơn là đẩy tên cảnh sát vừa mắng Lưu Vũ Phi khi nãy.
Lưu Vũ Phi cũng không muốn động tay chân trước mặt nhiều người, nói: " Tôi sẽ đi với các người đến cục cảnh sát, nhưng các người không được sử dụng tay chân với tôi, có chuyện gì tới đó rồi nói…"
Nghe Lưu Vũ Phi nói như vậy mấy viên cảnh sát đều đồng ý, vừa rồi bọn họ thật sự có chút sợ hãi. Đợi khi Lưu Vũ Phi và mấy viên cảnh sát đi rồi, Vu Lượng đắc ý nói với mấy sinh viên đang xem náo nhiệt: " Các ngươi sau này phải cẩn thận, không nên làm gì phạm pháp, nếu không hãy xem Lưu Vũ Phi đó…" Nói xong ra vẻ kiêu ngạo bỏ đi.
Tô Thiến tan học xong ở lại phòng chờ Lưu Vũ Phi tới đón nàng, chính là đợi nửa giờ vẫn không thấy hắn, nàng không đợi nữa mà trực tiếp đến phòng học tìm hắn.
Kết quả tới nơi nào cũng không tìm được người, không thể làm gì khác hơn là hỏi các bạn học khác mới biết hắn bị cảnh sát bắt, nàng hoảng sợ đến bật khóc, ở nơi này nàng không quen biết ai, ngây người cả buổi nàng mới nhớ đến Triệu Nhược Băng, liền chạy đi tìm nàng.
Khi Triệu Nhược Băng nhìn thấy Tô Thiến vội vã như vậy cũng làm cho nàng hoảng sợ, không biết đã xảy ra đại sự gì, khi nghe Tô Thiến nói xong thì nàng lại giãn nét mặt, cười nói: " Muội muội à, em thật không biết ca ca sao, nếu không phải anh ấy nguyện ý, chị nghĩ trên đời này còn không có ai làm gì được ảnh đâu, em cứ chờ xem đi, ảnh sẽ lập tức quay lại thôi, chúng ta cứ đi ăn cơm, chị nghĩ ăn xong thì ảnh cũng sẽ về tới thôi."
Tô Thiến nhìn thấy Triệu Nhược Băng đối với Lưu Vũ Phi có lòng tự tin như vậy nên cũng an tâm không ít, bèn theo nàng đi ăn cơm.
Quả nhiên khi các nàng còn chưa ăn xong cơm thì Lưu Vũ Phi đã về tới. Sau khi nhìn Tô Thiến vẫn không sao thì hắn mới yên tâm. Tô Thiến nghe Triệu Nhược Băng nói Lưu Vũ Phi sẽ mau trở về nên cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng chính Triệu Nhược Băng lại cảm thấy không bình thường. Tô Thiến không biết quy củ của cục công an nhưng nàng thì biết. Bình thường ai đến cục công an nhanh nhất cũng phải hai giờ mới về, bây giờ còn chưa tới một giờ khẳng định là có chuyện gì bí mật.
Đợi khi Lưu Vũ Phi nói rõ nguyên nhân hai nàng mới được rõ ràng. Nguyên lai khi mấy người công an muốn bắt hắn thì hai mắt hắn phát ra ánh sáng làm họ hoảng sợ, nhưng đạo tinh quang này làm cho một thành viên đang điều tra sự việc thần bí xảy ra mấy ngày trước ở Thanh Hoa nhìn thấy. Người của Long Tổ mấy ngày nay bí mật triển khai điều tra khắp Bắc Kinh, cuối cùng nhận định cỗ khí thế này từ trong Thanh Hoa truyền ra, lại điều tra thì nghe nói chuyện lạ phát sinh tại phòng ăn trong trường, thông qua việc kể lại của các sinh viên, nghi vấn gom lại trên Lưu Vũ Phi và Tô Thiến, cuối cùng thông qua điều tra về Tô Thiến nên cũng từ bỏ nghi vấn về nàng.
Vì thành viên phụ trách điều tra ở Thanh Hoa đang muốn tìm cách bái phỏng Lưu Vũ Phi, kết quả thấy được sự xung đột giữa hắn và đám công an, càng thêm khẳng định hắn chính là người có cỗ khí thế đó. Hắn nhìn thấy công an đưa Lưu Vũ Phi đi cục cảnh sát, hoảng sợ lỡ như đám công an không biết tốt xấu chọc giận Lưu Vũ Phi thì chuyện này thật không biết làm sao thu thập nổi.
Hắn lập tức hồi báo cho Long Ba biết chuyện phát sinh ở đây và thân phận của Lưu Vũ Phi. Long Ba dĩ nhiên cũng không nghĩ đến hắn chính là người đã cứu Trầm Linh ở Thượng Hải mà theo điều tra của thành viên đang ở Thanh Hoa là hắn đi ra từ một thế gia nào đó, cho nên nhận không ra Lưu Vũ Phi.
Long Ba biết được tình huống liền lập tức dẫn người đi tới phân cục, may mắn hắn vừa đi tới thì thấy mấy tên cảnh sát định dùng vũ lực với Lưu Vũ Phi. Nếu không phải Long Ba tới đúng lúc thì không biết mấy người cảnh sát đã ra sao. Đầu tiên Long Ba mắng cho phân cục trưởng kia một trận, sau đó hướng tới Lưu Vũ Phi xin lỗi. Đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ gương mặt của Lưu Vũ Phi thì vẻ vui mừng và sợ hãi liền hiện rõ nên ai cũng nhìn ra được, mặc dù Trầm Linh vẽ lại gương mặt của hắn không giống lắm, nhưng do ánh mắt của hắn thì lại vô cùng ấn tượng.
Long Ba khi nhìn thấy vẻ cười nhạt của Lưu Vũ Phi thì khẳng định ngay người này chính là người thần bí họ đã tìm suốt hai tháng, khi bọn hắn định bỏ qua thì người này lại xuất hiện trước mắt, điều này làm sao mà hắn không cao hứng.
Đương nhiên Long Ba đã xác định thân phận của Lưu Vũ Phi, hắn cũng là người làm việc cẩn thận, biết rằng không thể nhận mặt Lưu Vũ Phi ngay bây giờ, nếu còn chưa có sự xác nhận của Trầm Linh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.