Chương trước
Chương sau
Tề Thiên Lộ một mình lái chiếc thiết giáp, từ dưới đất vọt ra, chiếc xe rít gào hướng ra phía ngoài bắn tới: " Phanh! Phanh! Phanh!" Nòng pháo phát ra pháo đạn liên tục bắn lên hai người Sở Phỉ đang đứng giữa không trung.
Sát khí trong mắt Sở Phỉ hiện lên, hai người cuống quýt chuyển thân đồng thời chém ra mấy đạo kiếm khí hướng tới pháo đạn đang bay tới.
Quang mang chói mắt nhất nhất trùm lên trên pháo đạn: " Oanh! Oanh!" Pháo đạn đang phóng tới nhất thời nổ mạnh, trên không trung hạ xuống đoàn đoàn ngọn lửa.
Thu hồi phi kiếm, hai tay Sở Phỉ thủ ấn " Thiên lôi", trên hư không vô tế, hạ xuống một cột sét màu trắng xóa.
Một tiếng nổ kinh thiên, cả mặt đất như bị chớp lên, phảng phất như bị tận thế, tất cả mọi người toàn thân phủ đầy tro bụi.
Chiếc thiết giáp do Tề Thiên Lộ ngồi bên trong lái, bị bổ ra thành một đống sắt vụn, Tề Thiên Lộ ngồi bên trong toàn thân cháy đen, chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này tất cả quan binh hai mắt rưng rưng, hướng tới phương hướng chiếc thiết giáp của Tề Thiên Lộ hành ra một lễ kính ý. Nếu không phải Tề Thiên Lộ đã có lệnh trước, giờ phút này đám binh lính đã xông lên, sợ cũng phải đấu với Sở Phỉ các nàng đến ngươi sống ta chết.
Sở Phỉ nhìn lướt qua chiếc thiết giáp như đống sắt vụn, truyền thanh nói: " Các ngươi nghe, lần này chúng ta đã hạ thủ lưu tình, thuận tiện nói cho Tề Giới Dân, ta niệm tình hắn cả đời chinh chiến, cháu của hắn Tề Thiểu Hoa chết là đáng tội, hôm nay những chuyện này đều là báo ứng nghiệt chướng trước đây của hắn, Tề Thiên Lộ là người cương trực mà phải chịu nạn này, cũng là do Tề Giới Dân mà ra, mặt khác chuyển cáo cho Tề gia, nếu muốn trả thù thì đi tìm chúng ta, có ai dám làm khó hay uy hiếp trả thù Triệu gia, ngày sau nhất định sẽ diệt hết mãn môn Tề gia."
Sở Phỉ vừa nói hết lời, thì mang theo Triệu Nhược Băng bay khỏi căn cứ quân sự. Lúc này tất cả quan binh trong căn cứ liền chạy ra khỏi nơi ẩn thân, vây quanh đống sắt vụn kia mà khóc không ra tiếng. Mấy binh lính làm công trình, bắt đầu cắt nát chiếc thiết giáp, chuẩn bị đem thi thể của Tề Thiên Lộ ra ngoài. Khoảng mười phút sau, quân khu Cổ phó tư lệnh ngồi trên một chiếc trực thăng bay lại đây. Con trai nhỏ nhất của Tề Giới Dân Tề Thiên Hào, cũng đi theo đến, vừa xuống trực thăng hắn liền quỳ xuống đất khóc rống.
Sau khi tin tức truyền ra, cả Tề gia tại quân khu ngây người chết lặng. Đợi đến khi tin tức truyền đến trong tay Tề Giới Dân thì hắn lại té xỉu một lần nữa, bất quá lần này không làm trở bệnh tim của hắn. Thầy thuốc đã đợi trước ở bên ngoài phòng chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất Tề Giới Dân có gì ngoài ý muốn, bọn họ có thể lập tức cứu giúp. Cuối cùng Tề Giới Dân chỉ ngất đi thì tỉnh lại, cũng không có gì đáng lo nên đám nhân viên y tế này cũng thở ra một hơi.
Sau khi tỉnh lại Tề Giới Dân lão lệ tung hoành, trong vòng một ngày đã bị mất đi hai gã thân nhân, làm cho vị lão nhân cả đời tung hoành sa trường đau lòng không thôi. Cổ phó tư lệnh sau khi xem hết sự tàn phá trong căn cứ thì vẻ mặt nghiêm trọng, bất quá trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh hãi, đã làm cho hắn chưa bao giờ kinh hoàng như thế. Hắn sợ Tề Giới Dân lại nổi giận, chạy đến tìm mấy người Sở Phỉ hay Triệu gia, đến lúc đó chuyện sẽ không thể thu thập. Vì vậy chụp lại hình trong căn cứ đem đến bệnh viện cho Tề Giới Dân xem qua.
Sau khi Tề Giới Dân xem xong, vẻ mặt không có một tia ba động, làm cho người ta không nhìn ra ý nghĩ hiện giờ của hắn. Cổ phó tư lệnh đồng thời chuyển cáo lời Sở Phỉ lưu lại trước khi rời khỏi, đương nhiên cũng có sửa đổi chút ít ở trong đó. Cả nửa ngày sau, mới thì thào nói: " Chẳng lẽ nói ta thật sự sai rồi? Ta chỉ là muốn cho bọn họ được sống tốt một chút thôi mà cũng sai sao? Các ngươi không phải người bình thường nhưng tại sao các ngươi lại tìm đến Tề gia chúng ta?"
Biến cố của quân khu tây bắc bị đặc công của quốc an cục biết được, trước tiên báo lên cho quốc an cục, trung ương quân ủy đối với việc này rất xem trọng, thuộc hạ quân khu của Tề Giới Dân, bởi vì chuyện riêng của Tề gia, mà tạo thành sự tổn thất hơn ba mươi chiếc xe thiết giáp. Từ khi lập chính phủ tới nay, đây là một lần tổn thất nặng nhất của quốc nội, duy nhất cho họ cảm thấy may mắn là lần này không có một binh lính nào vì vậy mà tử vong, ngoài hai người của Tề gia.
Vào một lần thúc giục của quân ủy, với áp lực của họ, Tề Giới Dân không thể không đem nguyên nhân của sự thật và hậu quả gởi lên Bắc Kinh. Mấy ủy viên của Bắc Kinh quân ủy xem xong thì hít sâu một hơi, vẻ mặt bọn họ trầm trọng, bây giờ cuối cùng biết quân khu tây bắc tại sao lại tổn thất lớn như vậy. Hơn nữa còn là đối phương hạ thủ lưu tình, nếu không không chỉ hủy vật mà không đả thương người.
Đối với chuyện riêng của Tề Giới Dân mà lại điều động quân đội làm cho họ vô cùng phẫn nộ, đối với cái chết của Tề Thiểu Hoa thì họ chỉ có thể đánh giá bốn chữ: " Chết là đáng tội.", lẽ ra hắn không nên có chủ ý với bạn gái của Lưu Vũ Phi. Đối với Tề Thiên Lộ thì họ cũng cảm thấy đáng tiếc, hắn thuần túy chỉ là bị liên lụy. Thân là tư lệnh viên, Tề Giới Dân phải chịu tất cả trách nhiệm trong sự việc nghiêm trọng này, theo án luật thì phải giao ra quân quyền, xin về hưu. Nhưng với uy vọng của Tề Giới Dân tại tây bắc, không ai có thể so sánh, cho dù quân ủy thật sự bắt hắn về hưu, thì người kế nhiệm của hắn cũng không cách triển khai công tác, thậm chí ngay cả xử lý công chuyện cũng không được, đừng nói đến chuyện cho hắn về hưu nếu làm như vậy thì có thể lão nhịn không được nỗi nhục này, sẽ tự mình dẫn người đi tìm Triệu gia.
Vì vậy quân ủy quyết định, để cho Tề Giới Dân biết người giống như Sở Phỉ thuộc về dạng tồn tại gì, càng huống chi ở sau lưng các nàng còn có một Lưu Vũ Phi càng thêm kinh khủng.
Tề Giới Dân xem xong nội dung từ Bắc Kinh gởi tới, cũng phải suy nghĩ thận trọng như bên quân ủy, vốn hắn thật sự muốn mang người đến Triệu gia đòi người, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tử tâm. Cả người hắn như già đi mười tuổi, tâm tro ý lạnh cũng không còn tâm tư quản lý quân đội. Hắn đem quyền lực giao lại cho Cổ phó tư lệnh, tự mình chỉ mang hư danh, lần này phong ba cũng vì vậy mà kết thúc.
Mặc dù Triệu Kiếm Bình nhận được tín hàm của Cổ tư lệnh, báo rằng sẽ không truy cứu bất cứ chuyện gì, nhưng hắn vẫn lo lắng tới mấy tháng, đợi đến khi thật sự không có chuyện tình gì phát sinh nữa hắn mới chính thức an tâm trở lại. Triệu Kiếm Bình từng hỏi qua con gái, từ lúc nào thì nàng biết bay, là ai dạy cho, còn có thân phận của hai người Sở Phỉ rốt cuộc là gì. Triệu Nhược Băng những gì có thể nói đều nhất nhất nói ra hết, điều này cũng làm cho Triệu Kiếm Bình sợ hãi than không thôi, trong tâm lý rất kỳ vọng có thể gặp được Lưu Vũ Phi. Đối với chuyện tu chân mà nữ nhi nói lúc trước, cuối cùng cũng đã tin.
Trên bầu trời Đông Hải về đêm khuya, từ phương hướng Nhật Bản bay tới bốn đạo bóng đen, mắt thấy đã tiến vào cảnh nội Trung Quốc thì bốn bóng đen liền ngừng lại.
" Liễu Sanh tiểu tử, Vũ Điền tiểu tử, chúng ta chỉ có thể đưa các ngươi đến nơi đây, Cửu Châu đại địa chúng ta không thể đi vào, bằng vào công lực chúng ta trao cho hai ngươi, đủ để cho các ngươi tự bảo vệ, tiến vào Cửu Châu đại địa xong, tìm lai lịch tung tích người này cho chúng ta." Theo tay hắn xuất ra một hình ảnh Lưu Vũ Phi hiện ra.
" Xem rõ dung mạo người này ghi nhớ vào trong lòng, đụng với người này các ngươi có bao xa nên bỏ chạy bao xa, ta biết các ngươi rất hận hắn, nhưng với công lực hiện giờ của các ngươi, ngay cả một ngón tay của hắn cũng không chống cự nổi, đụng với tu sĩ của Cửu Châu đại lục thì không đến lúc khẩn yếu không nên giao thủ, vũ khí chúng ta cho các ngươi chưa đến lúc sống chết trước mắt vạn vạn lần không được tùy tiện sử dụng, nếu như thân phận có bại lộ thì lập tức trở về, có nhớ kỹ không?"
" Dạ, Tình Thiên đại thần, Minh Nguyệt đại thần chúng ta nhớ kỹ." Liễu Sanh Tĩnh Nhan và Vũ Điền Tuấn Nhất cùng trả lời. nguồn TruyenFull.vn
Sau khi hai Tân Nguyên tiên nhân rời đi, Vũ Điền Tuấn Nhất và Liễu Sanh Tĩnh Nhan bay đi theo hướng Trung Quốc đại lục, khi bọn hắn bước lên lãnh địa của Trung Quốc thì hai người đồng thời bật tiếng cười hắc hắc âm hiểm. Sau khi cười xong lại nghiến răng lạnh lùng nói: " Người kia, các ngươi chờ Vũ Điền Tuấn Nhất và Liễu Sanh Tĩnh Nhan chúng ta đi, lần này nhất định phải vì người nhà đã chết mà báo thù." Tiếng kêu như sói tru truyền ra rất xa rất xa.
Lúc này nhìn bộ dáng bọn họ còn có chút nào ngoan ngoãn như khi nãy, dương dương đắc ý như đã chinh phục tất cả người Trung Quốc. Vũ Điền, Cung Bổn, Liễu Sanh ba gia tộc chủ lực, ở Đông Kinh Pháp Luân Tự bị Lưu Vũ Phi một lúc tiêu diệt, để cho ba nhà bọn họ hoàn toàn mất đi chỗ dựa lực lượng. Không có thức thần phụ thân, ba nhà bọn họ khẳng định trong năm mươi năm cũng không xuất ra nổi một đặc nhẫn, trong cuộc sống tương lai có thể xuất ra được một đặc nhẫn nào hay không cũng không biết được. Đang lúc cả ba nhà lâm vào tuyệt vọng, đột nhiên có hai cứu tinh tìm tới. Bọn họ tự xưng mình là thuộc hạ của đại thần Thiên Chiếu, một người là Tình Thiên, một người là Minh Nguyệt. Lần này họ hạ phàm là muốn giúp ba nhà bọn họ mà đến, nhưng bọn họ cần cả ba nhà hợp thành một nhà, còn tìm hai người có tư chất tốt nhất trong đó, do bọn họ tự mình dùng phương pháp dạy tốc hành, trước tạo ra hai người cho họ có thể sử dụng. Lúc mới bắt đầu không ai dám tin tưởng, nhưng cho đến khi Tình Thiên, Minh Nguyệt thoáng hiện ra chút khả năng của mình, ba nhà vội vàng liền đáp ứng. Tình Thiên và Minh Nguyệt còn nói với người của ba gia tộc, việc hỏa thiêu Đông Kinh, chuyện Lộc Nhi đảo bị chìm, Hoành Tân bị hủy đều do một người tạo thành. Người Nhật Bản vốn lòng dạ hẹp hòi, đương trường tru lên muốn tìm người kia báo thù. Tình Thiên, Minh Nguyệt bị họ gây ồn ào đến phiền lòng, liền mắng cho một trận tơi bời. Lúc này mới tạm thời bình ổn sự kích động trong lòng những người này.
Hai tiên nhân còn tập trung những hòa thượng còn sống sót trở lại, bọn họ biết sang năm đám hòa thượng này còn phải đi Trung Quốc phó hội, bằng vào thực lực bây giờ của những người này, có đi cũng chỉ là chịu chết chắc chắn. Hơn nữa đám hòa thượng có năng lực cũng không đủ một trăm người, làm cho hai tiên nhân phải dạy cho bọn hắn một chút kỹ năng bất đồng, cho họ chút thực lực để sang năm cũng có thể giảm bớt sự chết chóc, thuận tiện còn có thể tước bớt đi thực lực gốc rễ của Cửu Châu tiên giới.
Sau khi đưa Tĩnh Nhan và Vũ Điền Tuấn Nhất đi, bọn họ trở lại Nhật Bản, giúp cho người của ba nhà kỹ năng tu luyện, còn giúp cho đám Âm Dương Sư tăng thêm một chút công lực. Trải qua sự dạy dỗ của bọn họ, năng lực của đám Âm Dương Sư cũng đề cao thật nhanh. Phương thức công kích cũng không còn bao vây trong cực hạn của sự nguyền rủa và sai khiến oán linh.
Vì sang năm muốn giết bớt đi tu sĩ của Cửu Châu đại địa, Tình Thiên, Minh Nguyệt hai người còn ở tinh cầu khác bồi dưỡng thêm Oán Linh Vương. Bởi vì thời gian gấp gáp, hai người bọn họ tìm Liễu Sanh Tĩnh Nhan và Vũ Điền Tuấn Nhất, vì bọn họ tiến hành quán đính, còn đem hai thanh hung đao của Tân Nguyên tiên giới đưa cho bọn họ. Cũng cho bọn họ năng lực tự bảo vệ mình thật tốt, như vậy cũng không uổng phí một phen tâm huyết của mình. Tĩnh Nhan và Tuấn Nhất tại trước mặt Tình Thiên cũng không biểu lộ ý nghĩ báo thù của mình, nhưng một khi thoát ly sự trói buộc của bọn họ, Tuấn Nhất hai người lập tức không chút cố kỵ nào. Có đôi khi cừu hận sẽ làm cho người mất đi lý trí, hai người chính là tấm gương trước mắt.
Tình Thiên nói với bọn họ những gì, cần bọn họ chú ý những lời này một chút, đảo mắt đã bị bọn họ quên hết sạch sẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.