Hai người trầm mặc một hồi, Triệu Nhược Băng cười nói: " Ca, muội không có ý gì khác, ca cũng đừng nghĩ nhiều a." Lưu Vũ Phi than nhẹ một tiếng: " Được rồi Băng nhi, chúng ta ra ngoài thôi, lần này muội đi trở về, ta để cho Phi Tuyết đi theo muội." " Đâu có gì mà ca để Phi Tuyết đi theo muội làm chi, muội về nhà thôi đâu có chuyện gì, hơn nữa Phi Tuyết còn đang nhập định." " Không sao, ta gọi tỉnh cô ấy là được, lần này muội về nhà giải thích rõ ràng với gia đình một chút." Lưu Vũ Phi không muốn cho nàng biết nhiều về ân oán của mình và tu chân giới. Tuy nói mình và tu chân giới chính đạo đã giảng hòa rồi, nhưng Ma Tông vẫn còn tồn tại. Ai biết, bọn họ có phát hiện ra quan hệ giữa mình và Triệu Nhược Băng hay không, có Phi Tuyết đi theo, thì hắn có thể yên tâm một chút. Hơn mười phút sau, Lưu Vũ Phi đưa Phi Tuyết cùng Triệu Nhược Băng đi đến giao khu Tây An. Hắn cũng không định đi bái phỏng Triệu gia, mà là lấy vài viên Tẩy Tủy Đan đưa cho Triệu Nhược Băng, để cho nàng chuyển tặng cho người nhà. Làm xong mấy việc này, Lưu Vũ Phi quay trở về Thượng Hải, hắn cần trong mấy ngày nay, đem những thế lực nước ngoài còn ẩn núp tiêu diệt hết. Để cam đoan gia đình Lý Hưởng không còn phải chịu sự uy hiếp. Triệu Nhược Băng nhìn vào nơi Lưu Vũ Phi biến mất, đứng ngây người ra hồi lâu. " Tiểu thư, thiếu gia nhất định có việc vội vàng, nếu không thiếu gia sẽ không vội vã trở về như vậy đâu." Phi Tuyết không biết hiện giờ Triệu Nhược Băng đang nghĩ gì, còn tưởng rằng Triệu Nhược Băng đang trách Lưu Vũ Phi, không chịu đi theo nàng về thăm nhà. Tâm lý của cô nhi chính là so với người bình thường thì sớm thành thục hơn nhiều. Từ đủ cách biểu hiện của Triệu Nhược Băng, Phi Tuyết đã nhìn ra Triệu Nhược Băng đã sớm si tình với Lưu Vũ Phi. Đối với việc này họ cũng không nghĩ gì, chỉ có chân thành hy vọng Triệu Nhược Băng và Tô Thiến đều có một kết cục thật hoàn mỹ. " Ta không có ý trách ca, Phi Tuyết đừng có nghĩ nhiều quá, đi thôi, chúng ta về nhà." Triệu Nhược Băng cũng không giải thích gì với Phi Tuyết. Triệu Nhược Băng mang theo Phi Tuyết về đến nhà, khi được người hầu báo lại thì Triệu Kiếm Bình còn có chút không tin. Hắn biết chuyến bay sớm nhất cũng phải đến thời gian giữa trưa. Không tin thì không tin nhưng vợ chồng bọn họ vẫn đi ra phòng khách. Cho đến khi nhìn thấy con gái, hai người cũng run lên hồi lâu, bọn họ nghĩ không ra con gái đi về bằng phương tiện gì, xe lửa? Không giống! Với con gái họ hiểu rõ, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi xe lửa, xe hơi càng không cần nói. " Băng nhi, sao con về nhanh thế?" " Ba, mẹ, làm sao vậy, con trở về không vui sao? Không phải hai người muốn con về sao?" " Nhưng không phải tới giữa trưa mới về tới sao?" " Ba, việc này con sẽ giải thích sau với ba, nào, đây là Phi Tuyết, đi cùng với con về, mấy ngày nay sẽ ở lại nhà của chúng ta." Lúc này Triệu Kiếm Bình với Cao Phương hai người mới chú ý tới Phi Tuyết, vừa rồi bọn họ bị con gái làm cho sửng sốt nên không chú ý. Phi Tuyết bề ngoài chưa được trưởng thành chính chắn, nhưng nàng có một cỗ khí chất mờ ảo, làm cho người ta nhìn thấy nàng cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái. Triệu Kiếm Bình liếc mắt nhìn ra Phi Tuyết không phải là một người thường, phát hiện khí chất của tiểu cô nương này rất giống với con gái của mình. Phi Tuyết tiến lên, làm ra thi lễ: " Chào chú, chào dì, lần này Phi Tuyết quấy rầy rồi." Triệu Nhược Bình phát giác hai vợ chồng đã nhìn chằm chằm vào một cô nương, có chút thất lễ. Hắn ho khan rồi ra dấu nói: " Phi Tuyết, con là bạn của Băng nhi, ta gọi tên con là được rồi." " Dạ đó là đương nhiên." " Phi Tuyết, trên đường đã vất vả rồi, đến nhà chúng ta thì đừng khách khí, coi như là nhà của mình đi, ngày mai sẽ bảo Băng nhi đưa con đi mua sắm." Triệu Kiếm Bình còn tưởng rằng Phi Tuyết đến là để du lịch. " Cảm ơn chú, con cũng không mệt lắm." " Được rồi lão công, Băng nhi, con đưa cô Phi Tuyết tới phòng khách đi." " Ba, mẹ, chúng con đi trước đây." Chờ con gái rời đi, phía sau Triệu Kiếm Bình liền thay đổi sắc mặt, vẻ mặt thật nghiêm túc: " Phương, em nhìn xem lần này Băng nhi trở về, có phải khác hẳn với lần trước hay không, lần này càng không thấy rõ được hình dáng của nó." " Ừm, em cũng có loại cảm giác này, anh có phát hiện hay không, Phi Tuyết cũng không phải người bình thường, chung quy cảm giác mà em phân vân chính là một loại cảm thụ phiêu dật, được rồi con gái đã trở về, để từ từ hỏi nó chuyện đã xảy ra tại Bắc Kinh, không cần chuyện gì cũng la mắng mới được." Cao Phương, vì là phụ nữ nên chỉ cần nhìn là biết con gái vẫn nguyên vẹn thân thể băng thanh ngọc khiết. Đối với việc này, Triệu Kiếm Bình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bây giờ hắn nổi lên nghi vấn với lời của Lý Khánh Lạc đã nói. Nếu con gái thật sự sống chung với đàn ông, sao còn chưa bị hư thân? Trong đó chắc chắn phải có nguyên nhân không muốn cho người ta biết. Hắn quyết định sẽ cẩn thận hỏi rõ con gái của mình. Triệu Nguyên Thanh biết chị gái trở về, hắn lập tức tìm Triệu Nhược Băng, hắn muốn cho nàng nhìn thấy trong hai tháng nay hắn đã cố gắng luyện công như thế nào. Từ lần trước biết được chị gái có công lực phi phàm, hắn vẫn ôm ấp giấc mộng, ngày nào đó có được công lực như chị mình. Triệu Nguyên Thanh đi thẳng đến phòng của chị, không có ai ở đó! Hỏi người hầu, mới biết được tỷ tỷ đang ở trong phòng của khách. Vài phút sau.... " Tỷ tỷ, chị đã về rồi!" Triệu Nguyên Thanh không hề gõ cửa, trực tiếp đẩy mạnh mà vào. " Tiểu đệ, đã nói với em nhiều lần, đi vào cửa thì cần phải gõ cửa trước, sao đến bây giờ em còn chưa chịu sửa đổi chứ." Triệu Nhược Băng thấy em trai lỗ mãng đi vào phòng người khác như vậy, rất là bất mãn. Triệu Nguyên Thanh không biết có người ngoài ở đây, bèn lắc đầu vài cái, cười khúc khích vài tiếng. Triệu Nhược Băng vẻ mặt xấu hổ nhìn Phi Tuyết. Nàng đối với người em trai này cũng rất đau đầu, Phi Tuyết chỉ cười cười, ý bảo mình cũng không ngại chuyện này. " Tiểu đệ, em cấp bách tìm chị có chuyện gì không? Nếu không có lý do chính đáng, coi chừng chị xử tội em đó." " Tỷ, em thật không phải cố ý, em chỉ muốn cho chị nhìn xem thời gian này em cố gắng thế nào, cả ba cũng khen thưởng em, nói công lực của em tăng lên rất nhiều." " Tốt lắm, tốt lắm, chị còn muốn dọn phòng, để chút nữa chị sẽ xem thử." Triệu Nguyên Thanh đành uể oải lui ra ngoài, vẻ mặt mất hứng. Triệu Nhược Băng nhìn thấy vẻ mặt uể oải của em trai, không khỏi bật cười. Tiểu đệ luôn là như vậy, có cao hứng hay không cũng đều hiện rõ trên mặt. Chỉ một chút thời gian, phòng đã dọn xong. " Phi Tuyết, chúng ta cùng đi nhìn xem đệ đệ của ta được không? Tu vi của em so với ta cao hơn rất nhiều, chỉ điểm cho em trai ta một chút thế nào?" " Tiểu thư, pháp quyết của chúng ta không thể tùy tiện dạy người, thiếu gia sẽ trách cứ đó!" " Phi Tuyết, yên tâm đi, ta không phải muốn em dạy tiểu đệ ta tu chân, chỉ muốn em chỉ điểm một chút, nơi nào hắn có khuyết điểm." Phi Tuyết gật gật đầu, chỉ cần không phải dạy pháp quyết tu chân là được. Sân luyện công, Triệu Nguyên Thanh đang luyện tập thân pháp do Lưu Vũ Phi đã cải biến. Nếu những người khác bắt gặp mà nói thì sẽ rất kinh ngạc. Thân ảnh Triệu Nguyên Thanh càng thi triển thì càng lúc càng nhanh, chớp mắt cả sân luyện công đều tràn ngập thân ảnh của hắn. " Không tệ đó tiểu đệ, xem ra mấy tháng này em thật sự rất chuyên tâm luyện công." " Chị, làm xong việc rồi a, thế nào em không lừa chị a, ba hay nói công lực của em không được, nếu không tốc độ của em bây giờ đã là gấp đôi." Triệu Nguyên Thanh nhìn thấy tỷ tỷ đi tới, hưng phấn nói. Nói xong hắn còn nhìn nhìn sang Phi Tuyết đang đứng bên người Triệu Nhược Băng. Muốn tìm được một sự sùng bái trên mặt Phi Tuyết, nhưng rất nhanh hắn đã phải thất vọng. Triệu Nhược Băng biết được ý nghĩ của hắn, không khỏi cười khúc khích. " Tỷ! Chị cười cái gì chứ, có chuyện gì mà cười như thế?" " Tiểu đệ a, chỉ bằng vào chút năng lực bây giờ của em mà cũng muốn cho Phi Tuyết sùng bái em sao! Không phải chị đả kích em, chỉ bằng bản lĩnh hiện giờ của em, đến một vạn người cũng không phải là đối thủ của Phi Tuyết." Triệu Nguyên Thanh nhìn Phi Tuyết, thân hình nhỏ nhắn, dù thế nào hắn cũng không tin tưởng, lời tỷ tỷ hắn nói là nàng lợi hại. " Phi Tuyết, vừa rồi em đã thấy được, thân pháp của đệ đệ ta thế nào?" " Rất kém cỏi, tốc độ chậm như bò, không có gì đáng xem." Phi Tuyết vốn là lời thật nói thẳng ra. Nhưng Triệu Nguyên Thanh không phục, hắn nghĩ thân pháp của hắn vốn cao siêu, nhưng lại bị một nha đầu nói đến nỗi không ra gì như thế. " Này, lời nói cũng không thể nói lung tung, cô nói tốc độ của ta chậm như bò kéo xe, đó không phải muốn nói tốc độ của cô phải nhanh hơn ta rồi?" " Ta nói là sự thật, tin hay không do anh." " Cô..." " Tốt lắm tiểu đệ, em không cần không phục, Phi Tuyết cũng sẽ không gạt em, Phi Tuyết có thể chỉ điểm cho hắn một chút được không?" " Hừ..." Triệu Nguyên Thanh vẫn không phục, Phi Tuyết cũng không để ý đến thái độ của Triệu Nguyên Thanh: " Thân pháp chuyển đổi phải có một chút nhanh, nhưng mấu chốt cũng là địa phương này, có chút chậm chạp, nói cách khác bề ngoài thì xem được nhưng thực chất lại không hay." Triệu Nguyên Thanh bị một cô gái tuổi còn nhỏ hơn mình giáo huấn, trong lòng nổi giận. Mặt mũi cũng không chịu nổi, hít sâu một hơi. Nhẫn nại đè nén nỗi tức, ở trong lòng âm thầm nói: " Con trai tốt không tranh đấu với con gái." Ý nghĩ này đã nói ra hắn đang tức giận như một tiểu hài tử. Triệu Nhược Băng cười cười, hắn biết đệ đệ bây giờ không phục lắm: " Phi Tuyết, em có thể chỉ điểm hắn một chút hay không?" " Tiểu thư, không có gì hay để chỉ hắn cả, hắn chỉ là công lực không đủ, nhưng bộ pháp cũng rất thành thục, chỉ cần công lực hắn gia tăng, thì những chuyện khác không còn là vấn đề." Triệu Nguyên Thanh hừ một tiếng, đối với lời nói của Phi Tuyết không chấp nhận. " Tiểu thư, lão gia tìm cô, muốn cô đi gặp mặt." Lúc này một người hầu đi tới kêu Triệu Nhược Băng. " Ừm.." Ba người Triệu Nhược Băng rời khỏi nơi luyện công, đi tới đại sảnh gặp Triệu Kiếm Bình. Phi Tuyết đi về phòng trước, gia đình của Triệu Nhược Băng cùng nói chuyện, làm một người ngoài, nàng không thể tham gia trong đó. Còn chưa đi đến đại sảnh, Triệu Nhược Băng chợt nghe một thanh âm quen thuộc. " Hắn không phải ra nước ngoài rồi sao? Sao lại đến nhà chúng ta." Mang theo đầy nghi vấn, Triệu Nhược Băng đi tới phòng khách. Phát hiện chẳng những có Lý Khánh Lạc, còn có một người ngoại quốc rất anh tuấn. Triệu Nguyên Sinh và Triệu Kiếm Bình đang cùng bọn họ ngồi nói chuyện. " Ba, anh hai, mọi người tìm con?" Tiếp theo nàng lại hướng tới Lý Khánh Lạc thản nhiên nói: " Chào Lý đại ca." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Mà người ngoại quốc bên cạnh không khỏi si ngốc nhìn dung nhan tuyệt thế của Triệu Nhược Băng. Lý Khánh Lạc biết hắn đã thất thố, từ sau lưng nhẹ nhàng đẩy một cái. Lúc này hắn mới thanh tỉnh, đi tới trước mặt Triệu Nhược Băng, làm ra một lễ dáng quý tộc: " Tiểu thư, cô thật mỹ lệ, bổn nhân vốn là tổng tài Ước Khắc Hán Kiệt của công ty TM. Rất may mắn quen biết cô." Nói xong lại hôn lên tay của Triệu Nhược Băng, Triệu Nhược Băng rất nhanh lui bật ra sau: " Tiên sinh, người Trung Quốc chúng ta rất bảo thủ, sẽ không cùng với người vừa mới gặp mặt có sự tiếp xúc thân mật như vậy." Triệu Nhược Băng cũng không muốn bàn tay mình bị nước bọt của người khác dính vào. Đối với chuyện này nàng cũng không cảm thấy là mình thất lễ, dù việc này chỉ là lễ tiết bình thường của người nước ngoài. Người ngoại quốc nghe lời giải thích chỉ cười cười, vẫn không vì lời cự tuyệt của nàng mà tức giận. Quả nhiên rất có phong độ của một thân sĩ. " Băng nhi, Ước Khắc tiên sinh vốn là có huyết thống quý tộc, gia tộc bọn họ vốn là một trong những gia tộc xưa nhất của nước Pháp." " Ước Khắc tiên sinh, chào ông, vừa rồi đã thất lễ." Tuy nói như vậy nhưng khẩu khí của nàng vẫn lạnh lùng. " Là ta lỗ mãng, ta vốn lần đầu tiên đến Trung Quốc, trước kia cũng có nghe nói về Trung Quốc, người phương đông đều bảo thủ, hôm nay mới biết lời đồn không phải là giả." Triệu Nhược Băng không biết cha nàng gọi nàng tới là vì chuyện gì, bèn hỏi: " Ba, ba tìm con có chuyện gì sao? Con gái còn đang có khách, không có việc gì thì con đi xuống trước." " Ôi, là như thế này, trước đây ít ngày có nghe cháu Lý nói, trong các con có điều gì đó hiểu lầm, vừa vặn hôm nay cháu Lý cùng đi với Ước Khắc tiên sinh đến Tây An khảo sát thị trường, hai người các con có gì hiểu lầm thì sao không giải thích với nhau luôn đi." " Ba, con gái cùng Lý đại ca chẳng có gì hiểu lầm cả, ba đừng nghĩ nhiều quá." Nói xong Triệu Nhược Băng liền muốn rời đi. Sắc mặt Lý Khánh Lạc hơi đổi, trong ánh mắt lóe lên một tia không cam tâm. Cha con Triệu Nhược Băng nói tiếng Trung Quốc nên Ước Khắc không thể nghe hiểu, hắn nhìn thấy Triệu Nhược Băng có ý rời khỏi, không khỏi thấy nóng nảy. Từ lúc vừa nhìn thấy nàng, hắn đã sinh ra hảo cảm ngay. Vì thân phận quốc tịch bất đồng, hắn quyết định phải theo đuổi Triệu Nhược Băng. Hắn bước nhanh lên phía trước Triệu Nhược Băng, vừa muốn mở miệng giữ lại nàng. Đột nhiên không khí như bị chảy tràn ra, một cỗ áp lực trầm trọng, trong không khí tràn ngập một cảm giác áp bách không nói nên lời. Phi Tuyết từ phía sau vẻ mặt băng sương đi ra, nàng chắn ngay giữa Triệu Nhược Băng và Ước Khắc, hai mắt như điện nhìn chăm chú Ước Khắc. Triệu Kiếm Bình bọn họ đối với khí thế cường đại của Phi Tuyết kinh ngạc đến ngây người. Hắn bất động ngây ra, nhìn Phi Tuyết nhu nhược yếu đuối, thế nhưng lại bộc phát ra cỗ khí thế cường đại như vậy. Nếu cùng nhau đối địch, có lẽ chính mình cũng không xong. Những người này chỉ có Lý Khánh Lạc từng gặp qua Phi Tuyết, lúc ấy Phi Tuyết xem như cũng đã lưu tình với hắn. Đến bây giờ hắn mới biết rõ thực lực của ba người Phi Tuyết. Ước Khắc, dưới ánh nhìn chăm chú của Phi Tuyết, mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa: " Ta...ta cũng không có...có làm ra việc hủy ước...ngươi không thể đối đãi với ta như thế.." Tất cả mọi người ngây người, Ước Khắc này không phải là lần đầu tiên đến Trung Quốc sao? Sao lại cùng Phi Tuyết có ước định trước? Hắn nói chính là tiếng Anh, Phi Tuyết vẫn nghe chưa hiểu, nàng lạnh lùng nói: " Ngươi không phải người, ngươi là ai, muốn làm gì tiểu thư chúng ta?" Mọi người bị lời nói của Phi Tuyết làm cho hồ đồ, Ước Khắc sao lại không phải là người, ngay cả Triệu Nhược Băng cũng không hiểu. Lúc này nàng đem lời nói của Ước Khắc vừa rồi phiên dịch lại một lần. Ước Khắc vừa rồi cũng bị Triệu Nhược Băng hấp dẫn sâu đậm, nếu hắn cẩn thận cảm thụ khí tức của nàng thì giờ phút này hắn đã sớm rời khỏi Triệu gia, sợ là trực tiếp trở về Âu Châu rồi. Tại vì trước khi hắn đi Trung Quốc, thì có một tiền bối của hắn đã khuyến cáo, phương đông xa xưa, có một đám người vô cùng thần bí. Ngàn vạn lần không thể làm kẻ địch của họ, nếu đụng chạm với họ, thì cứ chờ chết đi. Vị tiền bối này đem tất cả những nguyên duyên khuyến cáo cho hắn, hơn nữa còn cảnh cáo, tới phương đông ngàn vạn lần không được tiết lộ thân phận của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]