Chương trước
Chương sau
" A di đà phật, các vị thí chủ tạm thời khoan động thủ, lão nạp là Bàn Nhược Tông Hư Nguyên, xin các vị cho vài phần mặt mũi."
Chỉ vài phút sau câu nói, trên bầu trời hạ xuống tám lão hòa thượng.
" Thiên Lý Truyền Âm" Trong đại điện có người kinh hô.
Liễu Phàm ba người cũng ở trong đó, ngoài ra là mấy người Lưu Vũ Phi không nhận ra, hiển nhiên đều là người của Bàn Nhược Tông. Có thể đều là trưởng bối của Liễu Phàm. Bọn họ đến, tạm thời làm hòa hoãn hào khí khẩn trương, nhưng tác dụng cũng không lớn. Đối với Hư Nguyên hòa thượng, Thanh Tùng không một chút chậm trễ, tiến lên cung kính thi lễ: " Hư Nguyên đại sư khỏe không? Lần này đến đây là có việc gì?"
" Lão nạp không đành lòng để các vị ở đây tàn sát lẫn nhau, các vị đều là tu đạo chi sĩ, nếu nhiễm sát khí sẽ không thỏa đáng, lại nói rõ năm sau chính là trăm năm chi ước, vì thiên hạ thương sinh, các vị có thể dừng tay được không?"
" Hư Nguyên đại sư nói lời ấy quá xa vời, Lưu Vũ Phi ác ma này tồn tại đã nguy hại tới tu chân giới các phái, hắn dám trong một đêm giết chết hai trăm đệ tử của chúng tôi, nếu để sang năm chi ước, nguy hiểm còn lớn hơn nữa." Thanh Tùng không đồng ý phản bác.
" Chư vị cần gì làm vậy, những gì xảy ra trong đó, lão nạp cũng biết có điều không hay, Lưu Vũ Phi quả thật đã có sai, nhưng chủ yếu là vì tu vi của hắn cao thâm khó lường, tranh đấu một hồi, không biết sẽ tổn thất bao nhiêu đạo hữu, lần này lão nạp đến đây hiến ra một cách, thế nào?"
" Hư Nguyên đại sư có kế sách gì tốt cứ nói thẳng ra đi, chỉ cần hợp lý chúng ta sẽ nhất định ủng hộ." Thanh Tùng và mấy đại phái thương lượng một chút liền nói ra câu trả lời thuyết phục, cấp mặt mũi cho Bàn Nhược Tông.
" Còn vị Lưu thí chủ này?" Nói được các đại phái, Hư Nguyên hỏi Lưu Vũ Phi.
" Ta cũng không có ý kiến."
" Thứ lão nạp làm càn, Lưu thí chủ từng giết qua hai trăm đệ tử của các phái!"
" Không sai, đó là bọn họ tự đi tìm chết."
" Lưu thí chủ không cảm thấy đây là quá phận hay sao?"
" Mọi việc đều có nguyên nhân, tiểu tử vốn cũng không dễ giết người." Lưu Vũ Phi đối với người của Bàn Nhược Tông vẫn có một phần tôn trọng. Bọn họ dù sao cũng từng vì cả Trung Hoa đại địa, chống cự kẻ xâm lược quốc gia.
Hư Nguyên thấy Lưu Vũ Phi thừa nhận, nói tiếp: " Vậy thí chủ cũng phải nhớ do nguyên nhân ngày đó nên hôm nay mới có hậu quả như vậy."
" Đại hòa thượng, ta không phải phật môn đệ tử, ngươi nói tới nhân quả báo ứng ta không cho là đúng, tiểu tử chỉ làm theo con đường người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất phản kháng." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
" A di đà phật, phật gia nặng nhất là nhân quả, người xuất gia cũng không nói lời cuồng, vì thiên hạ thương sinh, Lưu thí chủ theo chúng ta về Bàn Nhược Tông, từ nay về sau diện bích cả đời, hối cải cho sát giới ngày đó."
Lưu Vũ Phi cười lạnh, lạnh lùng nói: " Đại hòa thượng nói chuyện, có tự lượng sức mình không?"
Hư Nguyên chớp mắt nói: " Lời này có ý tứ gì?"
Lưu Vũ Phi lạnh nhạt nói: " Đại hòa thượng muốn giam cầm ta cả đời?"
" Không! Là diện bích chuộc tội."
" Nếu các ngươi muốn bắt ta mang về, các ngươi làm được sao?"
" Lão nạp nói ra là có thể làm được."
" Tông chủ!"
Liễu Phàm ở phía sau nghĩ không ra Hư Nguyên lại có ý nghĩ giam cầm Lưu Vũ Phi, bởi vậy lên tiếng khuyên bảo, Sở Phỉ từng cảnh cáo sự lợi hại của hắn còn vang bên tai. Hắn không muốn có sự xung đột với Lưu Vũ Phi, mang đến tai nạn cho Bàn Nhược Tông.
Đám người Thanh Tùng đối với đề nghị của Hư Nguyên thật ra lại tán thành, Lưu Vũ Phi bị Bàn Nhược Tông giam cầm là biện pháp tốt nhất. Hôm nay cho dù đám người của mình có thể lưu lại hắn, nhưng cũng phải trả giá rất đắt. Hắn bây giờ chỉ sợ là mấy người sau lưng không bỏ qua, mà Bàn Nhược Tông cũng không có cách bắt giữ Lưu Vũ Phi.
Hư Nguyên đột nhiên nói: " Đắc tội." Thì xuất trảo, một trảo này nhanh như tia chớp, hơn nữa còn kỳ dị tuyệt luân. Lưu Vũ Phi không hề kinh hoảng, nhẹ nhàng chợt lóe, cả người phiêu lui ra sau năm thước, né tránh sự đánh lén của Hư Nguyên. Hai mắt hắn tinh quang chớp lên, hắn hận nhất là kẻ đánh lén. Hư Nguyên nghĩ không ra mình đột nhiên ra tay, vẫn không thể bắt giữ Lưu Vũ Phi. Còn đang định tiếp tục ra tay, thì không trung truyền lại một tiếng: " Dừng tay", cũng cùng dùng Vạn Lý Truyền Âm phương pháp.
Sưu sưu vài tiếng, từ trên bầu trời hạ xuống mấy cô gái xinh đẹp tuyệt luân.
" Bổ Thiên Cung." Trong đó có người nhận ra những nữ hài tử này, kinh thanh kêu lên.
" Ha ha ha, hôm nay là cuộc sống gì, sao lại có nhiều lão bằng hữu gặp nhau tại Hoa Sơn." Trên không trung lại truyền đến thanh âm.
Người trong trận đều cảm thấy choáng váng, sao bây giờ lại có nhiều người biết sử dụng Vạn Lý Truyền Âm phương pháp như vậy.
Lại thêm hai người từ không trung rơi xuống.
" Hiên Viên gia tộc."
Những người ở đây nghĩ không ra hôm nay lại có nhiều người đến như vậy, hai vị môn chủ của ba môn phái thần bí đều đến, trong Bổ Thiên Cung không chừng cũng có cung chủ của họ. Nhìn trận thế bây giờ, Ma Tông đang ẩn núp trên không trung cũng có ý rút lui, người của ba đại môn phái ẩn tích đều đã đến, bọn họ còn có thể làm ra được chuyện gì. Chỉ bằng mười mấy người của ba đại môn phái ẩn bí này tu vi không biết đã cao hơn bọn họ bao nhiêu lần. Cho dù đám danh môn này bị Lưu Vũ Phi giết đi một nửa, thì những người còn thừa cũng không có phần thắng được họ. Chẳng những người của Ma Tông đang sợ hãi, mà ngay cả tiên nhân đang ẩn bên trên cũng giật mình không thôi.
Trong đó có một tiên nhân nói: " Hạ giới sao lại có nhiều người có tu vi Tán Tiên như vậy, các ngươi nhìn xem mấy nữ hài tử kia còn có một người có tu vi đạt tới trung giai kim tiên, lẽ ra bọn họ phải sớm phi thăng rồi chứ?"
" Đúng vậy, thật không biết bọn họ có lai lịch gì, như nói về người đã phong ấn Lôi Kiếp Chân Quân kia, hắn cũng không phải cấp bậc kim tiên, là thượng giai cũng không chừng."
Tiên nhân này không biết Lưu Vũ Phi đã sớm thu liễm hơi thở, khoảng cách của bọn họ cũng quá xa, chỉ có thể dựa vào một pháp bảo để phán đoán tu vi của bọn họ.
" Đừng nói tới mấy người phía dưới, các ngươi chỉ nhìn vào mấy tiểu ma này thôi, thực lực cũng đã không tệ, trong đó cũng có bốn người đạt tới yêu cầu để phi thăng ma giới."
Những người khác đều gật đầu đồng ý lời hắn. Hư Nguyên chứng kiến người đi tới, quay sang Bổ Thiên Cung và Hiên Viên gia tộc làm lễ, nói: " Nguyên lai là Sở cung chủ của Bổ Thiên Cung và Hiên Viên tiên sinh của Hiên Viên gia tộc, lão nạp thật sự là thất lễ rồi."
Hiên Viên Cuồng ha ha cười: " Hư Nguyên đại sư không cần khách khí như thế, lão phu tới nơi này chỉ là muốn nhìn một chút người chỉ một chiêu mà có thể đánh bại đệ đệ của ta thôi."
Cái gì? Hiên Viên Phách lại bị người trong một chiêu đánh bại, tại sao không nghe ai nói ra việc này, người này là ai? Tất cả mọi người đều một bụng nghi vấn. Chính lúc này chưa ai hỏi ra khỏi miệng, càng làm cho bọn họ kỳ quái chính là Bổ Thiên Cung cung chủ thần bí khó lường, nàng lại là một cô gái chừng hai mươi tuổi, Sở cung chủ thi lễ dịu dàng nói: " Hư Nguyên đại sư không cần khách khí, xin hỏi vì sao đại sư hướng vị tiên sinh kia ra tay?"
Hư Nguyên đem chuyện bên trong nói ra cho nàng nghe, cuối cùng thở dài nói: " Lão nạp cũng vì tu chân giới hòa bình, không thể không ra tay bắt giữ vị Lưu thí chủ này đem về Bàn Nhược Tông."
Sở cung chủ đối với lời này của hắn cũng không tỏ ý gì, lúc này nàng cũng không có cách cùng lão nói rõ.
Hừ! Trong lòng Lưu Vũ Phi hừ lạnh một tiếng, lúc này trong lòng hắn cũng tò mò với những người này, nhưng với ngạo khí của hắn, cũng không đi hỏi. Thầm nghĩ, hôm nay thật đúng là náo nhiệt, ba vị tông chủ của ba đại môn phái ẩn bí cũng đã đến, chỗ sáng còn có chính đạo môn phái, chỗ tối còn có người của Ma Tông đang mơ tưởng ngư ông thủ lợi, cũng có thể so sánh được với trăm năm trước rồi.
Lưu Vũ Phi tự mình cũng không sợ gì, cùng lắm thì đến lúc đó buông tay đồ sát.
Sở cung chủ nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lưu Vũ Phi, làm một đại lễ rồi dịu dàng nói: " Bổ Thiên Cung Sở Uyển Tĩnh xin thỉnh an tiên sinh."
" Sở cung chủ hành đại lễ này, tiểu tử vạn vạn không nhận nổi."
Lưu Vũ Phi thấy Sở Uyển Tĩnh hành lễ vãn bối thì thoáng tránh ra, hắn không biết Bổ Thiên Cung làm vậy có ý tứ gì.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Lưu Vũ Phi và Sở Uyển Tĩnh, không ai nghĩ tới vốn là người đứng đầu một cung như Sở Uyển Tĩnh lại hành lễ vãn bối với Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi này lai lịch ra sao, hắn và Bổ Thiên Cung có quan hệ gì, kể cả Hư Nguyên và Hiên Viên Cuồng cũng nghi vấn như mọi người. Sở Uyển Tĩnh cũng không để ý tới ánh mắt khác thường của người khác, lại đi tới trước mặt Lưu Vũ Phi, nhưng lần này cũng không có thi lễ, nói: " Hư Nguyên đại sư vừa rồi có điểm lỗ mãng, mong rằng tiên sinh không thấy phiền lòng."
Làm cho người ta sững sờ chính là Sở Uyển Tĩnh lại vì Hư Nguyên cầu tình với Lưu Vũ Phi.
Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Điểm ấy việc nhỏ, tiểu tử sẽ không để trong lòng, Sở cung chủ yên tâm đi."
" Sở cung chủ đang làm gì? Vị thí chủ này và Bổ Thiên Cung các ngươi có quan hệ gì, sao ngươi lại tôn trọng hắn như thế."
Hư Nguyên thật sự là bị quan hệ của bọn họ làm cho hồ đồ. Mặc dù trước đó hắn từng nghe Liễu Phàm có nói người của Bổ Thiên Cung và Lưu Vũ Phi giống nhau, đều là tu thần giả. Lúc này hắn nhìn thấy Bổ cung chủ đối với Lưu Vũ Phi đều tỏ ra bộ dáng như là vãn bối, trong lòng không khỏi nghi ngờ quan hệ của bọn họ. Trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, Hư Nguyên cũng không thể hướng Lưu Vũ Phi ra tay nữa, vừa nhìn thì đã thấy rõ Bổ Thiên Cung đang ủng hộ Lưu Vũ Phi. Tu vi của mấy vị cô nương của Bổ Thiên Cung còn mạnh hơn người của Bàn Nhược Tông một bậc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.