Sau khi Lưu Chí vừa tự bạo thì Lưu Vũ Phi lập tức thu hồi thần thức, hắn mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vừa phải chịu đựng đau đớn cực độ, đột ngột đứng dậy mặt đằng đằng sát khí. Hắn quay về hướng đạo sĩ Côn Lôn phát ra hai đạo kiếm khí, kiếm khí bay nhanh đánh nát thân thể vị đạo sĩ Côn Lôn. Hắn còn chưa thỏa hận, lại bắn ra một đạo chỉ lực về hướng nguyên anh của đạo sĩ vừa thoát ra, hủy diệt luôn nguyên anh của hắn. Côn Lôn đạo nhân đến chết cũng không biết vì sao Lưu Vũ Phi lại đột nhiên ra tay với hắn. Lưu Lôi cũng bị sát khí đột ngột của Lưu Vũ Phi làm hoảng sợ, hắn không biết đã xảy ra việc gì mà làm cho Lưu Vũ Phi phát ra một cỗ sát ý nồng đậm như thế. Tâm tình Lưu Vũ Phi vô cùng trầm trọng, sự đả kích lớn như thế làm cho tâm lý của hắn tràn ngập ý nghĩ điên cuồng: Giết! Đây là sự hối, hận, phẫn nộ dung hợp hình thành. Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi, đi tới nơi Lưu Chí vừa tự bạo. Lưu Lôi đối với chuyện này cũng không xa lạ, chứng kiến trên mặt đất bị tạc thành một cái hố lớn, hắn lập tức nổi lên một tâm trạng bất an, run giọng hỏi: " Thiếu...thiếu gia, chẳng lẽ Lưu Chí và Lưu Dân bọn họ..." Lưu Vũ Phi nặng nề gật đầu, đầu óc Lưu Lôi nổ oanh một tiếng, ông ông ù ù, cả người lảo đảo muốn ngã. Những người như bọn họ từ khi được Lưu Vũ Phi thu dưỡng, vẫn tự xem mình là người ruột thịt một nhà. Tất cả bọn họ đều là cô nhi, cảm tình bình thường rất tốt. Đột nhiên bây giờ thiếu đi hai người, điều này làm cho hắn không sao tiếp nhận. Trên mặt hắn hiện lên một màu hồng bất thường, Lưu Vũ Phi cũng không muốn Lưu Lôi xảy ra chuyện gì, vội vàng đỡ lấy hắn, đưa vào trong thân thể hắn một cỗ thần nguyên lực, đưa chân nguyên lực đang tán loạn trong cơ thể hắn đả thông điều hòa trở lại, mãi cho đến khi hắn có thể tự mình khống chế mới dừng tay. Lưu Vũ Phi nhìn quanh một thoáng, không nhìn thấy một chút dấu vết của Lưu Dân hai người, phi kiếm của bọn họ trong lúc tự bạo cũng hóa thành mây khói. Lưu Vũ Phi đưa Lưu Lôi trở về nơi sản xuất, Lưu Xán nhìn thấy vẻ mặt sát khí của Lưu Vũ Phi vội đỡ Lưu Lôi, hỏi vội: " Thiếu gia, Lưu Lôi làm sao vậy, Lý ca hắn thế nào rồi?" Lưu Vũ Phi lắc đầu, nói: " Lưu Lôi không có gì đáng ngại, tu dưỡng một đoạn thời gian thì không có việc gì nữa, Lý ca bị người tu chân cướp đi." Lúc này một đạo ngọc phù lăng không bay đến, Lưu Vũ Phi vừa nhìn thì nguyên lai là Tĩnh Huyền bọn họ đã tới, người còn đang ở bên ngoài công ty. Nếu bọn họ đến trước một ngày, tất cả còn dễ nói chuyện, Lưu Vũ Phi cho Lưu Xán ra ngoài đưa Tĩnh Huyền bọn họ đi vào. Tam Thanh Giáo lần này có Tĩnh Huyền, Linh Hư hai người đi tới. Mặt khác Tinh Nguyệt Cung cũng có Hồng Thắng và sự đệ hắn Hồng Lương. " Ha ha, Lưu tiểu hữu, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy." Linh Hư đạo trưởng người chưa tới thì tiếng cười đã tới trước. Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy Lưu Vũ Phi thì tất cả đều cả kinh, tuy nói hắn cho bọn họ một loại cảm giác cao thâm khó lường, nhưng trên mặt hắn luôn có nụ cười tươi, giờ phút này trên mặt hắn còn đâu nét cười đó nữa, cả người bao phủ trong sát khí, ở cỗ sát khí này Linh Hư đạo trưởng bọn họ có cảm giác rét lạnh như đang ỏ Nam Cực. " Tiểu hữu, xảy ra chuyện gì, làm cho ngươi phẫn hận như thế." Linh Hư đạo trưởng nhìn thấy vẻ mặt Lưu Vũ Phi lúc này, ngay cả lời khách sáo cũng không còn dám nói. Lưu Vũ Phi âm trầm nói: " Linh Hư đạo trưởng, các ngươi lần này tới là vì một trăm mười hai người tu chân đó phải không? Nhưng thật đáng tiếc ta bây giờ đã thay đổi chủ ý, các ngươi rời đi nơi này đi." " Tại sao? Buổi sáng nay tiểu hữu còn phát ra ngọc phù hối chúng ta đến nhanh một chút, tại sao bây giờ đột nhiên thay đổi chủ ý?" Linh Hư đạo trưởng đối với việc hắn đột nhiên thay đổi chủ ý có chút bất mãn, khẩu khí có chút không thoải mái. " Tại sao? Ngươi còn hỏi ta tại sao, nếu không phải Tam Thanh Giáo các ngươi luôn yêu cầu ta hạ thủ lưu tình, nói cái gì lập tức dẫn người lại đây, thì mấy tên thuộc hạ của ta cũng không bị đám người ngụy quân tử bên ngoài áp bức tự bạo, tan thành mây khói, hôm nay ta nói cho rõ, chẳng những bây giờ những người rơi vào tay chúng ta phải chết, ngay cả tám mươi hai tên bên ngoài cũng đừng nghĩ còn sống rời đi." Linh Hư đạo trưởng còn chưa hỏi rõ, thì câu hỏi vừa rồi của lão cũng đã làm cho Lưu Vũ Phi cũng hận luôn cả họ. Quả thật nếu không phải Tĩnh Huyền đưa ra yêu cầu xin hắn hạ thủ lưu tình, nói cái gì sang năm có trăm năm chi ước, theo tính cách của hắn thì những người bên ngoài làm gì được dễ dàng như vậy. " Thiếu gia, vừa rồi ngài nói thật sao, chẳng lẽ Lưu Dân và Lưu Chí bọn họ..." Nhìn thấy Lưu Vũ Phi gật đầu, Lưu Xán thất thanh khóc rống nói: " Thiếu gia, ngài nên báo thù cho bọn họ, đám người này thật đáng chết, ta phải lập tức đem bọn họ giết sạch." Lưu Xán nói xong hai tay lau nước mắt, định đi ngay xuống mật thất. Lưu Vũ Phi đưa tay ngăn cản Lưu Xán: " Lưu Xán, ngươi yên tâm ta sẽ không tha cho bọn họ đâu, ta không bao giờ mềm lòng, ngươi xem đi buổi tối nay ta sẽ dùng bọn họ để tế lễ cho Lưu Dân và Lưu Chí." Khi hắn nói lời này gương mặt vô cùng nanh ác, ngữ khí tràn ngập mùi máu tươi, làm cho bốn người bên cạnh đều rùng mình rét lạnh. " Vị Lưu tiểu hữu này, ngươi không thể làm như vậy, mười người bên ngoài chính là một phần trong các môn phái của tu chân giới, nếu ngươi giết sạch bọn họ, những môn phái này cũng không bỏ qua đâu." Mặc dù hoảng sợ cỗ sát khí của Lưu Vũ Phi, nhưng khi Hồng Thắng nghe được hắn nói, nhịn không được khuyên bảo. " Bọn họ không bỏ qua, hừ hừ, vậy để cho bọn họ đến đây đi, ta không tìm đến tận sư môn bọn họ đã là tổ tông bọn họ có phúc." Lưu Vũ Phi không đợi Linh Hư nói, đã nói tiếp: " Bất kể bọn họ có lai lịch gì, cho dù là Bàn Nhược Tông và Bổ Thiên Cung có người đến, ta cũng phải để cho bọn họ máu lưu năm thước, Lưu Xán tiễn Tĩnh Huyền đạo trưởng rời đây đi." Hắn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, chặn ngang Linh Hư đạo trưởng. Bốn người Linh Hư bất đắc dĩ rời đi, trên đường Hồng Thắng hỏi: " Lão đạo sĩ, chuyện này làm sao mới tốt bây giờ?" " Ai, không nghĩ chỉ trong một ngày thời gian mà lại xảy ra chuyển biến long trời lở đất như thế, hôm nay chúng ta đi tới xem người của các đại môn phái nói thế nào, để coi rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì." Linh Hư và Hồng Thắng tìm được người tu chân, hỏi ra những chuyện xảy ra hôm nay, rất nhanh đã hiểu được toàn bộ nguyên do. Càng làm cho lão lo lắng chính là những người tu chân này cũng định hướng tới công ty Tây Vũ trả thù. Hôm nay bọn họ bắt đi gia đình Lý Hưởng, tổn thất hơn mười cao thủ Phân Thần sơ kỳ, những người này thuộc Côn Lôn, Phi Thiên Tông, Hỏa Vân Tông ba đại phái. Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng khuyên bảo họ rất nhiều, kêu bọn họ mau rời khỏi nơi này, nhưng người tu chân đã lâm vào cừu hận làm sao còn nghe lời họ khuyên bảo. Lúc này người tu chân đã xem công ty Tây Vũ là ma đầu xuất thế, nhất định phải thay trời hành đạo, trong lòng Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng thầm than: " Vốn việc này là do các đại phái làm sai trước, lại nói Lưu Vũ Phi chỉ giam cầm người của các ngươi mà thôi, mà hai thuộc hạ của hắn lại bị người của các ngươi làm cho tự bạo, vì phá trận mà các ngươi không nhìn ra tốt xấu mà đi bắt cóc người bình thường." Khuyên bảo không được những người này, Hồng Thắng và Linh Hư đạo trưởng lắc đầu rời đi hội hợp với Tĩnh Huyền và Hồng Lương bọn họ. Tĩnh Huyền hỏi: " Sư thúc, tình huống thế nào?" " Còn thế nào, bây giờ bọn họ chỉ hận không thể lập tức phá trận cứu môn nhân bên trong ra, sau đó giết Lưu Vũ Phi báo thù cho đồng môn." Linh Hư đạo trưởng và Hồng Thắng kể lại chuyện vừa rồi tìm hiểu, Tĩnh Huyền nghe xong cũng than thở: " Lòng người khó đoán, thật là dọa người." Hiển nhiên hắn đối với những người tu chân này đi đối phó với người bình thường vô cùng bất mãn. Bốn người trầm tư một hồi, Hồng Thắng nói: " Lão đạo, chúng ta không thể không gấp, phải lập tức nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ lần này, chúng ta cần đem tình huống nơi này hồi báo sư môn, ai, ta không ngờ những người này thật là không có thuốc chữa, lão đạo, ta xem chúng ta cũng không cần quan tâm làm gì, để cho Lưu Vũ Phi giết sạch họ cho rồi đi." " Đúng vậy, những người tu chân này đúng là chết cũng vừa tội, nhưng dù sao bọn họ cũng có một thân tu vi, nếu chết như vậy ta cũng không đành lòng." Linh Hư cảm khái trả lời. Lưu Vũ Phi đợi Linh Hư bọn họ đi rồi, lại giúp Lưu Lôi trị liệu nội thương một chút, làm xong mọi chuyện hắn liền xuất ra thần thức tìm tòi nơi giam giữ của gia đình Lý Hưởng. Hắn phát hiện trong một phòng không xa nơi này giam giữ gia đình Lý Hưởng, bọn họ cũng còn đang hôn mê. Hắn dò xét hoàn cảnh chung quanh một chút, phát hiện chỉ có hai người tu vi Nguyên Anh kỳ canh giữ, còn bên ngoài phòng có Ngũ Hành trận pháp. Đối với chuyện này hắn thật khinh thường, hắn định đưa gia đình Lý Hưởng về trước, miễn cho lúc tối động thủ có người không cẩn thận tổn hại bọn họ. Tâm niệm của hắn vừa động, vài giây sau đã xuất hiện trong căn phòng giam giữ gia đình Lý Hưởng. Một tay ôm Lý Hưởng tay kia ôm con hắn trở về nơi sản xuất dược phẩm, lại một lần thuấn di hắn cũng đã đem Hoàng Huệ quay về. nguồn TruyenFull.vn Khi hắn làm xong những chuyện này thì thần không biết quỷ không hay. Ngay cả hai người đang canh cửa bên ngoài cũng không có phát hiện người bị giam bên trong đã hoàn toàn biến mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]