Chương trước
Chương sau
Bành Hiểu Lộ dẫn theo Đường Đường đến ký túc xá nơi cô ở, Đường Đường để hành lý xuống, dạo quanh một vòng, kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó Đường Đường đột nhiên ôm Bành Hiểu Lộ một cái thật nồng nhiệt.
- Cậu làm gì vậy?
Đường Đường ôm Bành Hiểu Lộ, nói:
- Mình rất thích sống ở đây, từ chỗ này có thể nhìn thấy biển cả, mình thích nhất là mỗi sáng sớm mở cửa sổ ra cảm nhận hương vị của biển cả! Hiểu Lộ, mình rất thích như vậy, mình muốn ở lại chỗ này, cậu có chịu không?
- Nếu cậu muốn ở lại thì cứ ở lại đi!
Bành Hiểu Lộ tỏ ra không để tâm, nói,
- Chỗ của mình cậu muốn ở lại bao lâu thì ở, nhưng mà nơi này là ký túc xá của mình chứ không phải nhà của mình, ngay cả mình cũng không biết mình sẽ ở lại chỗ này tới khi nào?
Đường Đường ôm bờ vai Bành Hiểu Lộ, cười nói:
- Hiểu Lộ, tất nhiên là mình hiểu suy nghĩ trong lòng cậu, nếu cậu muốn ở lại chỗ này nhất định sẽ ở lại, mình không có ý khác, mình chỉ cảm thấy chỗ của cậu rất được, muốn ở lại đây một thời gian!
- Được rồi, Đường Đường, mau chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi ăn cơm, bây giờ sắp trưa rồi, mình dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, thức ăn của quân đội không ngon đâu!
Bành Hiểu Lộ nói đến đây còn bổ sung một câu,
- Tóm lại, mình không thích đồ ăn ở đây!
Nhìn theo Bành Hiểu Lộ rời đi, Đường Đường ngồi ở trên giường, cười cười, Bành Hiểu Lộ trước giờ luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi. Đường Đường lấy điện thoại ra, từ lúc đến thành phố Vọng Hải, cô ta chưa hề gọi điện thoại.
- Alô, tôi đến thành phố Vọng Hải rồi, có muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bạn thân tôi không?
Giọng điệu của Đường Đường hoàn toàn trái ngược như khi nói chuyện với Bành Hiểu Lộ, Đường Đường khi nói chuyện với Bành Hiểu Lộ luôn luôn là dịu dàng khuyên nhủ, là giọng điệu của hai người bạn tri kỷ với nhau, giờ phút này, giọng nói của cô khiến cho cho người ta cảm thấy rất phức tạp, trong sự thân mật lại hàm chứa vẻ lạnh nhạt, giống như là đang nói với một người bạn thân, lại vừa giống như đang nói chuyện với một người xa lạ, sự phức tạp khiến cho người ta khó mà hiểu được.
- Chu, cô đã đến thành phố Vọng Hải rồi à, tôi còn đang định đi đón cô chứ!
Giọng nói của Johann Vương vang lên trong điện thoại, Đường Đường là cách xưng hô thân mật của Bành Hiểu Lộ đối với cô, cô tên đầy đủ là Đường Yên, Bành Hiểu Lộ một mực xưng hô với cô là Đường Đường, về phần Chu, đó là cách xưng hô giữa cô và Johann Vương. Đường Yên nhẹ nhàng nói:
- Tôi cũng không dám làm phiền anh tới đón tôi, tôi thích tự mình tới hơn, người bạn của tôi chắc anh cũng biết mà!
- Bành Hiểu Lộ!
Johann Vương nói,
- Sao tôi có thể không biết được chứ, trái lại tôi rất mong muốn được gặp mặt bạn của cô một lần, không biết lúc nào cô ấy có thời gian?
- Chỉ e bây giờ thì không được, chúng tôi vừa mới đến thành phố Vọng Hải, chẳng lẽ anh không có chuyện gì để làm sao?
Đường Yên cười nói,
- Tôi cũng không cho rằng anh lại rảnh rỗi đến như vậy!
- Ừm, cô khoan hãy nói, tôi thật sự có chuyện!
Johann Vương nói,
- Diệp Lăng Phi đã gặp tôi, không biết đó có thể coi là một tin tức tốt không?
- Diệp Lăng Phi?
Đường Yên nghe đến đó, cô nhẹ giọng nói:
- Xem ra anh lại định bày ra cái dáng vẻ như thượng đế của mình rồi! Johann Vương, thứ tôi ghét nhất chính là cái bộ dáng ta là thượng đế đó của anh, nói luôn khiến tôi có cảm giác rất khó chịu, nếu không phải tôi đánh không lại anh, tôi hận không thể tặng cho anh một cái bạt tai!
- Người khác đánh tôi thì không được, nhưng nếu như là cô thì khác, lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô tới đánh tôi!
Johann Vương cười nói,
- À, cô xem tôi nói xong chuyện này lại quên chuyện trước, cô có muốn đến nơi chỗ tôi ở không, tôi không ngại nằm chung một chiếc giường với cô đâu!
- Không thành vấn đề, tất nhiên là tôi muốn đến rồi! Johann Vương, anh định là muốn thân thể của tôi trước sao?
- Chu, được rồi, cô không nên đến đây thì tốt hơn, tôi lo lắng tôi sẽ không kiềm chế được!
Johann Vương nói,
- Có phải là cô hay dùng cách đó để đối phó với đối thủ của mình không, cô nói cho tôi nghe thử, có bao nhiêu người đàn ông đã từng thắng rồi?
- Một người!
Đường Yên nói,
- Anh có tin không?
- Tôi không biết!
Johann Vương nói,
- Tôi sẽ bỏ thời gian ra tìm hiểu, tôi đo ăn cơm trước, chuẩn bị tinh lực để chơi đùa với sủng vật của tôi, tôi rất thích gặp mặt tâm sự với sủng vật mà tôi đã bắt đầu nuôi từ trước kia!
- Johann Vương, không cần thiết phải làm quá mức, cũng không nên tự tin thái quá, có thể chính anh sẽ trở thành sủng vật của người khác, anh không phải thượng đế, anh chỉ là một người bình thường có chút thực lực mà thôi!
- Cảm ơn, tất nhiên là tôi sẽ nhớ kỹ!
Johann Vương nói.
Đường Yên để điện thoại xuống, đi lại quanh phòng hai ba lượt. Lúc Bành Hiểu Lộ tới gọi Đường Yên đi ăn cơm, Đường Yên đưa ra một yêu cầu, đó là muốn gặp mặt Bạch Tình Đình, người mà Bành Hiểu Lộ từng nhắc đến.
- Không phải cậu muốn đi gặp Diệp Lăng Phi sao? Tại sao bây lại muốn gặp Bạch Tình Đình?
Bành Hiểu Lộ cảm thấy rất khó hiểu với suy nghĩ của Đường Yên, Đường Yên khẽ cười nói:
- Mình đã nói với cậu là mình cảm thấy rất hứng thú với người phụ nữ đó, mình muốn xem xem rốt cuộc đó là người phụ nữ như thế nào mà có thể một mực nắm giữ trái tim Diệp Lăng Phi, điều đó khiến mình rất chờ mong!
- Thực không hiểu nổi những nhà tâm lý như các câu, rốt cuộc thì trong đầu mấy người đang nghĩ cái gì!
Bành Hiểu Lộ nghe Đường Yên nói như vậy liền bảo:
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, vấn đề này để lúc ăn cơm bàn lại thì tốt hơn!
..............
Từ sau khi Diệp Lăng Phi quay trở lại thành phố Vọng Hải, hắn liền cảm thấy hoài nghi về tay Johann Vương mà Bạch Tình Đình nhắc tới, lúc ở tỉnh thành gặp Johann Vương, trong lòng Diệp Lăng Phi đã cho rằng Johann Vương là một nhân vật rất khó đối phó, đó là suy nghĩ trong lòng Diệp Lăng Phi, khi Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi đã về những gì mà Johann Vương đã nói với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi lại càng cảm thấy cần cảnh giác với cái tay Johann Vương. Tất nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không biết kỳ thật Bạch Tình Đình đã che giấu rất nhiều chuyện, chuyện cô đang điều tra những người phụ nữ khác của Diệp Lăng Phi thì không nhắc đến, Diệp Lăng Phi cảm giác được gần đây suy nghĩ của Bạch Tình Đình có chút thay đổi, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi vì chuyện của Đỗ Thuận khiến cho tâm tình của hắn rất phân tán, không chú ý tới những sự thay đổi của Bạch Tình Đình dạo gần đây, tất nhiên cũng sẽ không ý thức được dạo này Bạch Tình Đình đang điều tra những người phụ nữ của hắn ở bên ngoài.
Bất kể như thế nào, trong suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, Johann Vương mới là đối thủ chân chính của hắn, là người mà hắn lo lắng nhất, Diệp Lăng Phi phải toàn lực ứng phó với sự khiêu chiến của Johann Vương, tuy trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy rất lo lắng về Johann Vương, chủ yếu là vì Diệp Lăng Phi không biết về thân phận của Johann Vương. Không biết thân phận bối cảnh, khiến cho hành động của Diệp Lăng Phi trở nên không có mục đích. Diệp Lăng Phi cảm thấy nếu mình không áp dụng hành động thì cái tên Johann Vương sẽ càng ngày được đằng chân lân đằng đầu, hắn không muốn thấy tình huống đó xảy ra, bất kể Johann Vương có chủ ý gì, lần này Diệp Lăng Phi cũng phải giao phong chính diện với Johann Vương.
Diệp Lăng Phi đã cân nhắc kỹ, hắn không nói với Bạch Tình Đình về chuyện hắn muốn gặp Johann Vương, nhưng hắn vẫn có cách liên lạc Johann Vương. Diệp Lăng Phi và Johann Vương chọn được điểm hẹn xong, hắn còn chưa xuất phát, lại nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ. Diệp Lăng Phi nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói khiến cho Diệp Lăng Phi không khỏi cảm thấy bất ngờ, giọng nói đó dĩ nhiên là của Mễ Tuyết. Diệp Lăng Phi còn nhớ rõ người phụ nữ tên là Mễ Tuyết, lúc trước Mễ Tuyết đã từng có tiếp xúc với Diệp Lăng Phi ở Macao, sau đó cùng với cái chết của ông chủ cô ta, Mễ Tuyết cũng biết mất, từ trước tới giờ, Diệp Lăng Phi luôn cho rằng hắn và Mễ Tuyết không có gì có thể nói là thâm thù đại hần, thậm chí hai người cũng chưa tiếp xúc với nhau quá nhiều.
Mễ Tuyết là một người phụ nữ rất phức tạp, cô ta có quá nhiều bí mật mà người ta không biết, cho tới bây giờ, Diệp Lăng Phi luôn cho rằng Mễ Tuyết là người phụ nữ khiến hắn phải ấn tượng nhất trong số những người mình gặp, từ trên người Mễ Tuyết Diệp Lăng Phi nhìn thấy rất nhiều phẩm cách của một người phụ nữ, cứng cỏi, tự mình cố gắng, tìm chỗ dựa..., những thứ này đều thể hiện phần nào đó tre người Mễ Tuyết. Mễ Tuyết có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, cô ta yêu ông chủ của mình, đồng thời cô ta lại phản bội ông ta, sau khi có quan hệ thân xác với cấp dưới của ông chủ mình, Mễ Tuyết lại trợ giúp ông ta.... Theo Diệp Lăng Phi thấy, trong lòng Mễ Tuyết yêu ông chủ của mình, cho rằng mình là người phụ nữ của ông chủ, nhưng một mặt trong lòng Mễ Tuyết cũng đồng thời khát vọng tình yêu nam nữ, điều đó khiến cô ta ở vào trong mâu thuẫn, mà loại mâu thuẫn này khiến cho Mễ Tuyết bị ép phải lựa chọn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.