Johann Vương dậy rất trễ, triền miên với Mễ Tuyết cả đêm đã tiêu hao không ít thể lực của Johann Vương không ít thể lực. Không thể phủ nhận, Mễ Tuyết là một vưu vật, giống những vưu vật như vậy, Johann Vương chưa bao giờ lãng phí, hắn ưa thích như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, một khi lên đến trên giường, hắn sẽ biến thành dã thú. Johann Vương bề ngoài trông có vẻ nhã nhặn, nhưng thực chất ở bên trong hắn lại là sự hoang dã của một con thú, chỉ có những người có khí tức của một con thú mới đi thử những chuyện nguy hiểm, ví dụ như nuôi sủng vật, người bình thường nuôi sủng vật đa số đều dịu dàng ngoan ngoãn, nhu thuận, nhưng những kẻ ưa mạo hiểm nuôi sủng vật thì lại thích những con hung mãnh, rất khó phục tùng, như vậy mới mang đến cho bọn họ nhiều kích thích. Vô tình, Johann Vương chính là một người đàn ông như vậy, hắn luôn thích dạo chơi với tử thân. Mễ Tuyết trên thân không mặc gì, cô ta đã mở mắt, mái tóc như thác nước rủ xuống gò má, cô ta nằm nghiêng, nhìn Johann Vương với anh mắt quyến rũ.
- Anh tới không đúng lúc rồi, căn cứ theo những gì em biết, đối tượng mà anh muốn tìm đã rời khỏi thành phố Vọng Hải rồi!
Johann Vương phủ thêm áo ngủ lên người, ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía Mễ Tuyết. Lúc này Mễ Tuyết cũng ngồi dậy, áp vào lưng Johann Vương, hai tay đặt lên vai Johann Vương, đôi môi đặt lên má Johann Vương, sau khi hôn một cái, cô ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525626/chuong-1552-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.