Chương trước
Chương sau
Johann Vương lấy từ trong hộp giữ ấm sữa đậu nành, bánh bao,… một bữa sáng thông thường kiểu Trung Quốc, thấy Bạch Tình Đình đi tới, Johann Vương cười cười, nói:
- Ta cho rằng có lẽ cô đang đói bụng, đương nhiên, cô có quyền lựa chọn ăn hoặc là không ăn!
Bạch Tình Đình ngồi xuống, cô cũng không có ý định ăn, cô nhìn Johann Vương, hỏi:
- Anh chưa ăn sáng à?
- Phải nói là tôi chưa ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, tôi đến nơi này mới phát hiện ra, kỳ thật ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc ở đây rất không tệ, biển cả, trời xanh, người đẹp, xe sang......, cảnh đẹp như vậy tôi thực sự cảm thấy rất có hứng ăn!
- Mỹ nữ thì không dám nói tới, anh gọi là gái già thì có vẻ hợp hơn, tôi đã kết hôn rồi, có một người chồng tôi rất yêu thương!
Johann Vương cười cười, nói:
- Tôi cảm thấy cô đây là đang tự nói với chính bản thân mình chứ không phải nói với tôi, cô đang cố gắng nói với mình rằng, cô rất yêu chồng của cô, thật ra đây là một điềm báo rất không tệ, ít nhất, cô đã ý thức được, thật ra giữa cô và chồng cô đã nảy sinh mâu thuẫn, chỉ là cô không biết mà tôi!
- Chuyện giữa hai vợ chồng tôi không tới phiên anh quản, nếu anh còn nói nữa tôi sẽ lập tức đi ngay!
- Tôi không muốn quản chuyện của hai người, tôi chỉ nói ra quan điểm của mình thôi, cô đừng nói nữa, à, sữa đậu nành cũng khá ngon đấy, sau khi về Thụy Sĩ tôi nhất định phải tự tay xay sữa đậu nành, rất nóng hổi đấy, cô nếm thử xem!
Bạch Tình Đình chần chừ một lát, cuối cùng cũng cầm thìa lên, múc một thìa nhỏ từ cái ly trước mặt, đưa lên miệng, Johann Vương không nhìn Bạch Tình Đình lúc cô đang ănn, hắn quay mặt sang một bên, Johann Vương làm như vậy khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô còn chưa ăn điểm tâm, lúc này quả thật cảm thấy hơi đói bụng, bắt đầu ăn bữa sáng mà Johann Vương mang đến. Bữa sáng mà Johann Vương mang đến cũng không nhiều, Johann Vương thấy Bạch Tình Đình bắt đầu ăn điểm tâm thì không tiếp tục ăn nữa, vừa rồi Johann Vương đã giải thích là hắn ăn sáng rồi. Lúc đó Bạch Tình Đình cũng không nghĩ nhiều, sau khi Bạch Tình Đình ăn xong bữa sáng mà Johann Vương mang tới, cô mới ý thức được đây là Johann Vương cố ý mang bữa sáng tới cho mình.
- Anh đây là mang bữa sáng cho tôi sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Chuyện đó thì có quan trọng không?
Johann Vương không trả lời vấn đề này, hắn quay đầu nhìn ra biển cả, nói:
- Không ngờ cảnh sắc ở đây lại đẹp như vậy, tổng giám đốc Bạch, tôi một mực vẫn không kết hôn, mà ngay cả bạn gái chính thức cũng không có, cô có biết nguyên nhân vì sao không?
- Làm sao tôi biết được!
Bạch Tình Đình lắc đầu, hỏi:
- Văn Quân thì sao, chẳng lẽ cậu ấy không phải là bạn gái của anh sao?
- Cô ấy là một người bạn khác giới của tôi, hai chúng tôi chỉ có quan hệ bạn bè, cô ấy là người của quốc gia này, tôi muốn đến đây đầu tư phải nhờ vào cô ấy hỗ trợ!
Johann Vương nói,
- Tôi nói như vậy với cô không phải vì muốn đem nói cho cô biết cuộc sống riêng tư của tôi, tôi nói như vậy vì là một người đàn ông, nếu chưa chuẩn bị tốt về phương diện này, có lẽ anh ta không nên kết hôn, nếu không thì chỉ tạo thành thương tổn quá lớn cho hai bên mà thôi!
- Ý anh muốn nói là chồng tôi không chuẩn bị kỹ sao?
Bạch Tình Đình sa sầm mặt, nhìn Johann Vương, Johann Vương thấy Bạch Tình Đình phản ứng như vậy, trái lại cười nói:
- Tôi cũng đã nói trước rồi, tôi chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình thôi, đó không phải là suy nghĩ của cô. Thật ra thì trong lòng cô rốt cuộc nghĩ như thế nào, đó là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ không hỏi đến, cũng không muốn hỏi, tôi chỉ tới để tâm sự, nếu cô cho rằng tôi can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô thì tôi xin lỗi, xem ra tôi đã trở thành người không được hoan nghênh rồi, ừm, lần sau chúng ta lại gặp nhau!
Tay Johann Vương này rất quái lạ, ít nhất là theo Bạch Tình Đình thấy tên Johann Vương này khiến cho người ta không nhìn thấu, không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì, thấy Johann Vương thật sự muốn đi, Bạch Tình Đình mở miệng nói:
- Nếu như anh có thời gian không biết có thể tâm sự với tôi được không, tôi thừa nhận, quả thật tôi có chút chuyện riêng không muốn bị người khác biết rõ!
Johann Vương lại ngồi xuống, nhìn Bạch Tình Đình, chậm rãi nói:
- Kỳ thật, vấn đề của cô đã sớm được viết trên mặt cô rồi, điều cô cần làm bây giờ là tìm một chỗ để thư giãn, giúp cô khôi phục lại bình thường, chỉ có như vậy, cô mới có thể suy nghĩ rõ ràng, không biết nơi này có chỗ nào giải trí không, tôi vừa mới tới đây, còn không biết chỗ này có hội sở nào tốt không?
Bạch Tình Đình cũng không biết mình làm sao nữa, giống như tất cả đều là bị Johann Vương nắm mũi dẫn đi, một câu của Johann Vương nhìn như không đếm xỉa tới có thể kích thích dây thần kinh yếu ớt nhất trong lòng Bạch Tình Đình, mà ma xui quỷ khiến thế nào cô lại dẫn Johann Vương đến hội sở, sau khi tận hưởng một lần mát xa khoán khoái, Bạch Tình Đình người mặc áo tắm màu trắng, nằm trong phòng nghỉ, tay phải cô cầm một ly rượu vang, sau khi uống một ngụm, lại để xuống ở bên cạnh. Johann Vương cũng đã đi tới, nằm xuống cái ghế nghỉ ngay bên cạnh Bạch Tình Đình, hắn không lấy rượu vang mà gọi một ly nước.
- Tổng giám đốc Bạch, hiện giờ có lẽ cô có thể suy nghĩ được rồi, cô cảm thấ thế nào, khi thân thể hoàn toàn thả lỏng cô sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn mà trước kia cô không phát hiện ra, tôi nhớ là Trung Quốc có câu thơ, “Bất thức Lư Sơn chân diện mục” – “Chỉ duyên thân tại thử sơn trung” ( Không biết thực hư về Lư Sơn bởi vì mình đã ở trong núi rồi)!
- Không ngờ anh còn có nghiên cứu về văn hóa Trung Quốc như vậy, tôi luôn cho rằng những người giống như anh đã sớm quên tổ tiên của mình rồi chứ!
- Chuyện đó thì thật sự không có, chỉ là có không tiện về mà thôi, chẳng phải bây giờ tôi đã về nước rồi sao?
Johann Vương uống một hớp nước, hắn nằm nghiêng sang một bên, nhìn Bạch Tình Đình, hỏi:
- Tổng giám đốc Bạch, cô có nghĩ tới không, nếu có một ngày cô phát hiện ra chồng của cô lừa dối cô, cô sẽ quyết định làm thế nào?
- Chuyện này......!
Bạch Tình Đình có chút do dự, tựa hồ muốn tránh né vấn đề này, nói:
- Đây là một câu hỏi riêng tư, tôi không muốn nói với anh, cảm ơn anh, quả thực anh đã giúp tôi rất nhiều!
- Vấn đề mà tôi hỏi đối với cô mà nói rất quan trọng, chỉ khi nào cô biết trong lòng mình nghĩ cái gì, cô mới biết được mình sẽ làm như thế nào! Tổng giám đốc Bạch, suy nghĩ cho kỹ đi, cô rốt cuộc sẽ quyết định như thế nào?
Bạch Tình Đình uống hết hơn một nửa ly rượu trong tay, sau đó nói:
- Tôi sẽ ly hôn!
- Cô đã khẳng định như thế, vậy thì cô nên biết phải làm sao rồi!
Johann Vương cười nói,
- Mỗi người chúng ta đều là như vậy, trong lòng luôn lấy cớ cho mình, luôn hi vọng người khác trợ giúp bọn họ, nhưng trên thực tế, bọn họ chẳng qua đang lấy cớ cho những việc mình phải làm thôi! Tổng giám đốc Bạch, tiếp theo cô nên làm việc mình phải làm đi!
- Anh bảo tôi phải làm gì bây giờ?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Chuyện này có lẽ cô không nên hỏi tôi, a, thực xin lỗi, tôi nghĩ là tôi còn có chút việc phải làm! Tổng giám đốc Bạch, rất vui được trò chuyện với cô ở đây, tôi hi vọng lần sau lúc chúng ta gặp nhau, cô có thể tươi cười thật vui vẻ!
- Tôi sẽ không gặp lại anh đâu!
Bạch Tình Đình nói.
Johann Vương đã đứng dậy, nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Johann Vương bỗng nhiên nở nụ cười, hắn nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Cô và tôi đều không phải là thần, chúng ta không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chuyện chúng ta phải làm là chuẩn bị cho lần gặp nhau tiếp theo sẽ thế nào, nếu cô không định như vậy thì tôi lo lần sau lúc cô gặp tôi sẽ lúng túng khó xử lắm đấy, cũng giống như hôm nay vậy! Tổng giám đốc Bạch, buổi sáng hôm nay sắc mặt của cô không được tốt, ai cũng có thể nhìn ra được đêm qua cô ngủ không ngon, như vậy không tốt đâu!
Sau khi Johann Vương rời khỏi chỗ này, Bạch Tình Đình mới không nhìn tiếp nữa, cô uống nốt ly rượu vang, nói:
- Tôi sẽ không gặp lại anh nữa đâu!
Trong lòng Bạch Tình Đình cũng đã rõ ràng cô nên làm gì, thật ra lúc trước Bạch Tình Đình cũng đã muốn làm, chỉ có điều, Bạch Tình Đình một mực lấy cớ cho mình, câu nói đó của Johann Vương đã khiến cho Bạch Tình Đình hiểu ra, những gì cô làm trước kia đều là vì lấy cớ cho mình, cũng không có ý nghĩa gì cả, cô nên làm những việc mà mình phải làm. Vu Đình Đình cô đã gặp rồi, đối với cô bé này cái, Bạch Tình Đình không cần phải tiếp xúc quá nhiều, cô bé này rất khéo hiểu lòng người, chỉ bằng điểm ấy, Bạch Tình Đình biết rõ Diệp Lăng Phi sẽ thích cô ta. Trong lòng Bạch Tình Đình đã sớm liệt Vu Đình Đình vào danh sách các nhân vật quan trọng rồi, chỉ có điều, Bạch Tình Đình cho rằng cô bé Vu Đình Đình này không phải là một đối thủ quá quan trọng, cô điều cô muốn biết hiện giờ là rốt cuộc bên người Diệp Lăng Phi có bao nhiêu cô gái khác, nếu không đối mặt, vĩnh viễn sẽ không có kết quả đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.