Chương trước
Chương sau
Một trong số đó là một thanh niên khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, anh ta là người đầu tiên xông vào, lao thẳng đến chỗ người đàn ông hơn bốn mươi kia, ngay sau đó là một hồi tiếng thét chói tai vang lên, giống như là những chuyện thường xuyên xảy ra trong xã hội bây giờ, đơn giản là sếp của người thanh niên đó ve vãn vợ của anh ta, hôm nay anh ta đến đây bắt quả tang mà thôi. Diệp Lăng Phi rất vững vàng trấn định, không hè chịu bất kỳ ảnh hưởng gì từ cuộc xung đột dữ dội đang xảy ra ở ngay gần mình, hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì, hai cô ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ uống vào cà phê, mãi cho đến khi chuyện huyên náo kia sắp đi vào hồi kết, Diệp Lăng Phi mới nói một câu:
- Đi quyến rũ phụ nữ đã có chồng, loại chuyện trời đánh đó tôi không bao giờ làm!
Thanh Nhi nổi lòng hiếu kỳ, cô nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp tiên sinh, câu mà anh vừa nói có phải là thật không vậy?
Diệp Lăng Phi nghe Thanh Nhi hỏi như vậy thì tỏ vẻ bất lực chán nản, hắn lầu bầu:
- Tôi đã nói là tôi chưa bao giờ làm những chuyện như cả, dù sao cũng có rất nhiều người phụ nữ khác, cần gì phải đi tán tỉnh những người đã có chồng chứ?
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên lại nở nụ cười, nói:
- Bà xã của tôi đẹp hơn những người phụ nữ đó nhiều, cần gì phải đi tán tỉnh những người phụ nữ đã có chồng chứ?
Thanh Nhi cùng Tử Nhi hai người không nói gì, Diệp Lăng Phi uống xong ly cà phê, hắn nhìn đồng hồ, nói:
- Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta nên đứng dậy thôi, ttôi nghĩ có lẽ người kia đang đợi chúng ta đấy!
- Chúng ta sẽ đi đâu vậy?
Mãi đến lúc này, Thanh Nhi mới nói ra nghi vấn trong lòng mình, Diệp Lăng Phi một mực không nói là sẽ đi đâu, trong lòng Thanh Nhi vẫn cứ suy nghĩ mãi chuyện này, đến bây giờ, Thanh Nhi nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, anh còn chưa nói chúng ta sẽ đi đâu!
- Cô yên tâm đi, tiểu nha đầu, tôi sẽ không lừa bán các cô đâu, các cô cứ đi theo tôi là được rồi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại nói thêm một câu:
- Chẳng lẽ các cô còn chưa tin vào nhân phẩm của tôi sao, chẳng lẽ tôi là một người chuyên làm những chuyện xấu à?
Hai chị em Thanh Nhi bật cười khúc khích, Thanh Nhi nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Trong mắt tôi Diệp tiên sinh không giống như là người hay làm chuyện tốt!
- Tiểu nha đầu, còn dám đùa với tôi à?
Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra tức giận chút nào, hắn cười cười, nói:
- Tùy cô muốn nói thế nào cũng được, dù sao tôi làm người không thẹn với lương tâm mình!
Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi thì lại không cho là như vậy, trong mắt các cô, rất khó lý giải Diệp Lăng Phi rốt cuộc là người tốt hay người xấu, đôi khi, Diệp Lăng Phi tạo cho người ta cảm gíac mình là một người tốt, nhưng đôi khi. Diệp Lăng Phi lại khiến cho người ta cảm giác của một ác ma, Thanh Nhi và Tử Nhi không thể phân biệt được rốt cuộc Diệp Lăng Phi là dạng người gì nữa. Diệp Lăng Phi cùng Thanh Nhi, Tử Nhi ba người đi ra khỏi quán cà phê, sau khi lên xe taxi, Diệp Lăng Phi nói thẳng:
- Đưa chúng tôi đến thành ủy!
- Thành ủy?
Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, hai người bọn họ nhìn nhau, lúc trước cả hai một mực không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn dẫn hai người đến chỗ nào, bây giờ hai chị em mới hiểu ra, náo loạn cả buổi, Diệp Lăng Phi lại muốn dẫn các cô đến thành ủy. Thanh Nhi và Tử Nhi còn nhớ trước đó không lâu, Diệp Lăng Phi đã từng hỏi các cô về những chuyện có liên quan đến Tưởng Khải Lâm, lúc đó, hai chị em cô không để nó trong lòng, hiện giờ hai người bọn họ nghĩ lại, mới ý thức được mục đích Diệp Lăng Phi làm như vậy hẳn là có liên quan đến Tưởng Khải Lâm, tuy hai chị em không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi, nhưng các cô cũng cảm giác được có lẽ chuyện này có liên quan rất lớn đến Tưởng Khải Lâm. Diệp Lăng Phi không giải thích với hai chị em Thanh Nhi, Tử Nhi, theo hắn thấy Thanh Nhi và Tử Nhi hoàn toàn chưa cần thiết phải biết, chỉ cần đi theo hắn là được rồi.
Sau khi đến tòa nhà thành ủy, Diệp Lăng Phi thanh toán tiền xe. Tối hôm qua Diệp Lăng Phi đã ăn cơm uống rượu với Chu Hồng Sâm, hiện giờ có lẽ Chu Hồng Sâm đang hưởng thụ niềm vui cả nhà đoàn tụ, không có mặt ở chỗ này. Trước đó Diệp Lăng Phi đã nói chuyện với Tưởng Khải Lâm rồi, lúc Diệp Lăng Phi cùng hai chị em Thanh Nhi đến đây không gặp bất kỳ phiền toái gì cả, rất thuận lợi tiến vào tòa nhà thành ủy. Lúc Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tưởng Khải Lâm thời, Tưởng Khải Lâm đang ngồi trong trong phòng làm việc làm bộ làm tịch sắp xếp công việc, đương nhiên, Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ ràng Tưởng Khải Lâm đây chẳng qua chỉ làm để mình xem thôi. Diệp Lăng Phi cũng không vội vàng, sau khi cùng hai chị em Thanh Nhi đi vào trong phòng làm việc của Tưởng Khải Lâm, hắn đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sô pha để tiếp khách dựng sát tường, lấy thuốc lá, mặc kệ ở trước mặt mình chính là bí thư thành ủy, hắn vẫn điềm nhiên châm lửa hút. Tưởng Khải Lâm thấy Diệp Lăng Phi như vậy, ông ta cũng không nói gì, mãi cho đến khi nhân viên thành ủy kia đi khỏi, Tưởng Khải Lâm đứng dậy đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn Diệp Lăng Phi, nói với vẻ rất không khách khí:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói chuyện cả, tôi vẫn không hiểu cái mà anh luôn miệng nói bí mật của tôi đó là thứ gì, chẳng lẽ anh cho rằng anh có thể uy hiếp được tôi sao?
- Có thể uy hiếp được ông hay không chỉ có ông rõ ràng nhất, chẳng lẽ không đúng sao?
Diệp Lăng Phi nhìn Tưởng Khải Lâm, nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì nhất định trong lòng ông có quỷ, nếu không thì sao ông lại bảo tôi tới gặp ông chứ?
- Đó là bởi vì quan hệ giữa anh và Chu Hồng Sâm, cho nên tôi mới muốn nghe xem rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi, Diệp tiên sinh, nếu anh tới uy hiếp tôi thì tôi khuyên anh nên sớm rời khỏi đây thì hơn, bây giờ tôi không so đo với anh đâu!
Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Khải Lâm nói như vậy, hắn liền đổi chân gác chân trái lên chân phải, nhìn Tưởng Khải Lâm, cười nói:
- Tưởng bí thư, ông luôn thích vòng vo với tôi như vậy, tôi tin rằng trong lòng ông hiểu rất rõ mục đích tôi đến đây lần này. Đã đến nước này rồi, tôi cũng không cần phải vòng vo với Tưởng bí thư nữa, tôi nói thẳng ra thì hơn, tôi tìm ông là vì hi vọng ông có thể dừng cương trước bờ vực, đoạn tuyệt quan hệ với Chu Ngọc Địch!
Tưởng Khải Lâm nghe những lời này của Diệp Lăng Phi xong, ông ta nheo nheo mắt, vừa rồi Tưởng Khải Lâm đã nhìn thấy hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi, ông ta nhận ra hai tiểu nha đầu đó là thủ hạ của Chu Ngọc Địch, tuy Tưởng Khải Lâm không rõ vì sao hai tiểu nha đầu đó lại ở chỗ này, nhưng theo Tưởng Khải Lâm thấy, có thể tiểu nha đầu này có mâu thuẫn gì đó với Chu Ngọc Địch, vì thế cho nên mới gia nhập dưới trướng của Diệp Lăng Phi. Tưởng Khải Lâm đang suy nghĩ xem làm thế nào thì có lợi nhất với mình, tay Diệp Lăng Phi này không dễ đối phó, nếu mình xử lý không tốt thì tên Diệp Lăng Phi đó chuyện gì cũng dám làm. Tưởng Khải Lâm ý thức được mình đã rước lấy phiền toái, ông ta không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi có quan hệ như thế nào với Chu Ngọc Địch, nhưng trước mắt có thể khẳng định một điều, ông ta không thể thừa nhận quan hệ với Chu Ngọc Địch, tuy Diệp Lăng Phi đã tìm được hai thủ hạ của Chu Ngọc Địch, nhưng Diệp Lăng Phi không thể nào hiểu rõ mọi chuyện một cách kỹ càng tỉ mỉ. Tưởng Khải Lâm Tâm sau khi đã hạ quyết tâm, liền cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thật sự không biết rốt cuộc anh muốn nói gì nữa, tôi không quen biết người phụ nữ tên là Chu Ngọc Địch gì gì đó mà anh nói, làm sao tôi có thể đoạn tuyệt quan hệ với cô ta được cơ chứ? Diệp tiên sinh, anh thật sự là biét nói đùa!
Diệp Lăng Phi cũng cười nói:
- Tưởng bí thư, tôi nói có đúng sự thật không trong lòng ông hiểu rõ nhất, tôi không phải là người kiên nhẫn, tôi cũng không muốn vòng vo với ông nữa, tôi sẽ nói thẳng mục đích lần này tôi đến đây! Tôi muốn ông đoạn tuyệt quan hệ với Chu Ngọc Địch, tôi biết rõ, cách đây không lâu, ông đã đến Paris, hẳn là là Chu Ngọc Địch mời ông nhỉ, tôi cũng biết Chu Ngọc Địch đã nói với ông những gì, chỉ là những chuyện đó tôi không quan tâm, ông cũng đã thấy, người tôi dẫn theo là thủ hạ Chu Ngọc Địch, từ miệng các cô tôi đã biết chuyện mà ông đã làm ở Pháp! Tưởng bí thư, nếu tôi có thể giúp ông diệt trừ Chu Ngọc Địch thì ông có hợp tác với tôi không?
- Nói bậy, tôi không biết anh đang nói cái gì cả!
Tưởng Khải Lâm hừ lạnh nói.
- Được rồi, được rồi, tôi vốn nể mặt ông là chú của Tưởng Á Đông nên không muốn làm ông khó xử, đã nếu ông đã không biết tốt xấu như vậy thì xin lỗi, tôi tin là có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với tổ chức buôn lậu các tác phẩm nghệ thuật xuyên quốc gia đó đấy, nhất là nghe nói người của Tưởng gia cũng có quan hệ với tổ chức đó, thú vị quá nhỉ, không biết đó có thể coi là tin tức giật gân nhất Trung Quốc không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.