- Anh nghĩ là cũng sắp rồi!
Diệp Lăng Phi cảm thấy mình nên canh nhắc đến chuyện trở về, sau khi để điện thoại xuống, hắn bàn bạc với Vương Vĩnh về chuyện của Chương Châu.
- Vương Vĩnh, để lại mấy người ở Chương Châu để quan sát tình hình, những người khác đều quay trở về thành phố Vọng Hải đi, tôi nghĩ chuyện ở Chương Châu cũng đã hòm hòm rồi!
Vương Vĩnh khẽ gật đầu, đáp:
- Dạ, Diệp tiên sinh, tôi sẽ lập tức an bài!
Diệp Lăng Phi cảm thấy mí mắt mình khẽ động, hắn lẩm bẩm:
- Sao tôi cảm thấy sắp có chuyện xảy ra nhỉ, sao vô duyên vô cớ mí mắt tôi lại hơi giật giật vậy nhỉ?
Vương Vĩnh cười cười, nói:
- Diệp tiên sinh, chẳng phải là mí mắt mọi người thường xuyên giật giật sao, đó chỉ là một hiện tượng sinh lý tự nhiên thôi mà!
- Nếu mí mắt tôi giật giật thế này là sắp có chuyện xảy ra!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa liếc mắt nhìn ra chỗ cửa ra vào của nhà ăn, chỉ thấy ở ngoài cửa, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang nói chuyện với một cậu thanh niên trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, cậu thanh niên đó đang dùng tay chỉ trỏ, chính vào chỗ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cảnh đó, trong lòng hắn lập tức hiểu ra chuyện gì, nhẹ nhàng nói:
- Vương Vĩnh, dự cảm của tôi luôn rất chuẩn mà, bây giờ tôi đã cảm thấy có người đang chỉ trỏ vào chúng ta đấy!
Diệp Lăng Phi nói xong liền bĩu môi về phía ngoài cửa nhà ăn, Vương Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525551/chuong-1514-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.