Diệp Lăng Phi dập máy, hắn liếc nhìn Vương Trác, hỏi:
- Anh muốn cái gì, à không phải nói anh hy vọng tôi giúp anh cái gì?
- Tôi không cần một thứ gì cả, điều mà tôi cần chính là công đạo, tôi hi vọng xã hội này có thể trở nên công bằng hơn, tôi không muốn nhìn thấy những chuyện dơ bẩn đó nữa. Cô ấy vẫn luôn nói tôi là một người lý tưởng hóa, nói suy nghĩ của tôi không phù hợp với xã hội này, tôi cứ nghĩ là cảm thấy buồn cười, xã hội này không có cái gì gọi là có thể và không thể, xã hội này sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, sự hiện hữu của tôi vốn là để giúp xã hội này trở nên tốt đẹp mà!
Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào Vương Trác, mãi cho đến khi Vương Trác nói xong, Diệp Lăng Phi mới vỗ tay, hắn Vương Trác, nói:
- Vương Trác, anh biết không, bộ dạng vừa rồi của anh rất giống tôi ngày xưa, lúc đó tôi cũng cho rằng mình có thể thay đổi xã hội này, nhưng mà mãi sau đó tôi mới nhận ra, mình căn bản không thể thay đổi được xã hội này, điều tôi có thể làm là thích nghi với xã hội này, nếu tôi không được xã hội tiếp nhận thì chỉ có thể bị xã hội này đào thải, rất may mắn là tôi đã ở lại. Vương Trác, tôi cũng hy vọng anh có thể tiếp tục sống, tôi cảm thấy anh rất không tệ!
Vương Trác đưa ly rượu lên miệng, sau khi uống xong, anh ta đặt ly rượu lên mặt bàn, nói:
- Tôi không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525533/chuong-1505-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.