Trông bộ dạng của Vu Tiểu Vũ khi nói chuyện thì không giống như là đang nói đùa, Diệp Lăng Phi trông bộ dạng đó của Tiểu Vũ thì không nhịn được cười. Vu Tiểu Vũ hỏi:
- Anh cười cái gì vậy?
- Tôi không cười gì cả, tôi chỉ nghĩ xem lát nữa chúng ta sẽ ăn cái gì, nào, cô muốn ăn gì?
Diệp Lăng Phi cố nén ý cười, Vu Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi chẳng thèm nói chuyện với một người như anh, những người như anh chẳng biết cảm thông chia sẻ gì với người ta cả, tôi rất ghét nói chuyện với một người đàn ông như vậy!
- Vu Tiểu Vũ, tôi cảm thấy cô rất thú vị, cô nói xem, tại sao cô lại có thể có chồng được chứ, sao tôi lại chưa nghe nói đến chuyện đó nhỉ?
- Anh đã điều tra tôi?
- Không hề!
Diệp Lăng Phi nói rất thẳng thắn,
- Nhưng mà tôi chỉ suy xét theo lý lẽ bình thường mà thôi, theo như tôi thấy, cô không có chồng đâu, thử hỏi người đàn ông nào lại lấy người như cô chứ?
- Anh có ý gì vậy?
Vu Tiểu Vũ hừ lạnh nói,
- Vì sao tôi lại không thể kết hôn chứ?
- Không có, không có gì đâu, cô đã nói như vậy, tôi đồng ý là được chứ gì, chúng ta ăn sáng xong thì sẽ đi gặp chồng cô, như vậy cô đã hài lòng chưa?
- Ừm, xét một cách toàn diện thì anh cũng là người có tình cảm!
Vu Tiểu Vũ nói.
Diệp Lăng Phi và Vu Tiểu Vũ dùng bữa ở ngay nhà hàng của khách sạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525494/chuong-1487-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.