Chương trước
Chương sau
Khi Diệp Lăng Phi nghe Nhạc Lâm Sơn nhắc đến chuyện của Cửu Long triều thánh, hắn hơi ngây người ra, nhìn Nhạc Lâm Sơn, Nhạc Lâm Sơn thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình như vậy, không nhịn được hỏi:
- Tiểu Diệp, sao cậu lại nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ tôi có vấn đề gì sao?
- Không phải, chỉ là tôi đang nghĩ làm sao mà ông biết được chuyện Cửu Long triều thánh, chẳng lẽ là lão già cố ý ủy thác cho ông xử lý chuyện này sao?
Diệp Lăng Phi thì thầm,
- Trước giờ tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao đặc công Trung Quốc lại biết chuyện này, còn nhúng tay vào nữa, bây giờ tôi đã hiểu ra, hẳn là ông âm thầm sắp xếp. Ngẫm lại cũng dễ hiểu thôi, quyền lực của ông có thể dễ dàng làm được chuyện này, chỉ là trước kia tôi chưa từng suy nghĩ cẩn thận!
Khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, Nhạc Lâm Sơn cũng không có gì phải giấu diếm cả, ông ta gật đầu, nói:
- Cậu nói không sai, chuyện này quả thật là do tôi an bài, chẳng là tôi nghe từ miệng lão già đó biết được chuyện Cửu Long triều thánh, tôi muốn giúp lão già một phen, vì thế mới phái đặc công xử lý chuyện này. Tôi không muốn làm to chuyện, khiến cho tất cả mọi người đều biết có một thứ như vậy, nhưng không ngờ đến cuối cùng vẫn phải nhờ cậu xử lý nốt chuyện này. Tiểu Diệp, tôi nghe nói là cậu đang giải quyết chuyện này ở thành phố Vọng Hải!
- Lão gia, ông sai rồi, phải nói là đặc công ông phái tới rất ưu tú, nếu như không có sự giúp đỡ của cô ấy, tôi không thể nhìn thấu được chuyện này, càng không khả thể nào chỉnh sửa làm rõ tất cả mọi chuyện. Tất nhiên, cái chết của tên đặc công Trung Quốc phản bội kia đã nói ra một vài vấn đề, lão gia, tôi muốn nói cho ông biết là trong chuyện Cửu Long triều còn có thế lực khác nhúng tay vào!
- Chuyện đó thì tôi cũng biết!
Nhạc Lâm Sơn nói,
- Là người của Tưởng gia nhúng tay vào, lúc đầu tôi còn cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp đỡ, cuối cùng tôi cũng điều tra ra được, chỉ là, tất cả là nhờ có Vu Chấn ở thành phố Đông Hải điều tra hội sở giải trí Đại Phú Quý ở đó, nếu không thì tôi cũng không biết người đứng đằng sau âm thầm hỗ trợ cho công ty này mở hội sở giải trí trên cả nước lại là Tưởng gia. Tất nhiên, những chuyện đó tôi cũng không tiện nói, bây giờ tôi đang định kéo gần quan hệ giữa tôi và Tưởng gia, tôi đã nghĩ rồi, cứ tiếp tục tranh đấu với người của Tưởng gia thì cũng không có ý nghĩa gì, sự đặc biệt của quốc gia này có nghĩa là cho dù chúng ta có thể áp đảo được đối phương thì sao chứ, chẳng phải là tiếp tục công tác trong thể chế này sao. Trước giờ chúng tôi đã quên mất một chuyện, giá trị sự tồn tại của chúng tôi là giúp cho đất nước tốt đẹp hơn, chứ không phải vì cái gọi là đấu tranh chính trị đó!
Diệp Lăng Phi nghe Nhạc Lâm Sơn nói như vậy với mình, thiếu chút nữa khiến cho Diệp Lăng Phi cảm động đến rơi nước mắt, chỉ tiếc là, Diệp Lăng Phi chưa bao giờ muốn tin tưởng lời nói của bất kỳ một chính trị gia nào cả, điểm khác biệt lớn nhất giữa Nhạc Lâm Sơn và Bành Nguyên ở chỗ Bành Nguyên là quân nhân, nhưng Nhạc Lâm Sơn lại không phải, chỉ một điểm khác biệt đó thôi, cũng đủ để cho Diệp Lăng Phi tin rằng so với những gì Bành Nguyên nói, những lời nói của Nhạc Lâm Sơn chỉ có thể tin tưởng được một phần mà thôi, mà cái “một phần” đó là một phần rất nhỏ. Chỉ là, Diệp Lăng Phi lại bất động âm thanh sắc nhìn Nhạc Lâm Sơn, Diệp Lăng Phi không nói gì cả, chỉ nhìn Nhạc Lâm Sơn, điều đó khiến cho Nhạc Lâm Sơn cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- Tiểu Diệp, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?
- Không phải vậy!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Tôi chỉ đang nghĩ là có lẽ cái chết của lão già đã làm ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của ông, tôi thật sự không ngờ ông có thể nói ra những lời như vậy, thật sự nằm ngoài dự liệu của tôi. Lão già, đối với tôi mà nói, tôi rất hi vọng ông có thể nắm quyền, bởi vì nếu ông nắm quyền thì như vậy với tôi sẽ tốt hơn, đó là lời nói thật lòng của tôi, tôi hi vọng ông có thể lên nắm quyền, đồng thời, nếu ông cần cái gì cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để giúp ông!
Diệp Lăng Phi nói mấy câu này xong, chỉ thấy Nhạc Lâm Sơn giơ tay ra vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của cậu, từ nay về sau nếu có phiền toái gì thì sẽ nhờ cậu giúp đỡ!
Buổi tối Diệp Lăng Phi trằn trọc mãi mà không ngủ được, từ sau khi hắn từ bệnh viện về, chỉ ngủ được hai ba tiếng rồi không tài nào ngủ tiếp được, hắn mở mắt ra, bên ngoài trời còn chưa có sáng, cánh tay trắng như tuyết của Bạch Tình Đình vắt ngang trên ngực Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cẩn thận từng chút một dịch cánh tay của Bạch Tình Đình ra khỏi ngực mình, sau khi bước xuống giường, Diệp Lăng Phi trần truồng đi vào trong phòng tắm. Bị nước lạnh dội lên cả người, Diệp Lăng Phi cảm thấy hết khoan khoái dễ chịu không nói lên lời, tuy hắn mới chỉ ngủ được hai ba tiếng, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm, hắn lại để vòi sen giội lên toàn bộ thân thể mình, để cho làn nước lạnh chảy khắp thân thể hắn, hắn muốn cảm giác này, cảm giác lạnh lẽo đó khiến cho Diệp Lăng Phi quên đi những chuyện đau lòng. Không biết từ lúc nào Bạch Tình Đình đã đứng ở trước cửa phòng tắm, Bạch Tình Đình cũng giống như Diệp Lăng Phi, cô mới ngủ được mấy tiếng, mắt Bạch Tình Đình hơi thâm quầng, Diệp Lăng Phi tỏ vẻ xấu hổ, nói:
- Tình Đình, xin lỗi em, là anh đánh thức em!
- Không đâu, chỉ là tự em không ngủ được thôi!
Trên người Bạch Tình Đình chỉ mặc một chiếc quần lót, cô đi vào trong phòng tắm, bộ ngực của cô đung đưa, Bạch Tình Đình đã qua tuổi hai mươi tuổi của một thiếu nữ thanh xuân, nhưng thân thể của của cô vẫn mềm mãi tràn đầy co giãn như một cô gái tuổi đôi mươi. Bạch Tình Đình ngáp một cái, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô nhấc chân lên lên, khom người, cởi quần lót xuống dưới chân, Bạch Tình Đình không mặc gì đứng song song với Diệp Lăng Phi, để cho nước lạnh xối lên người mình, cô nói:
- Ông xã, em có thể hiểu được tâm tình của anh lúc này, tất nhiên em cũng như vậy thôi, chúng ta là vợ chồng, nên cùng nhau gánh chịu!
Diệp Lăng Phi quay mặt về phía Bạch Tình Đình, nhìn khuông mặt mỹ lệ của người phụ nữ mà hắn yêu, mấy năm trước đây, Bạch Tình Đình còn là một công chúa không để ai tới gần, đến tận bây giờ Diệp Lăng Phi vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của Bạch Tình Đình lúc đó, khi đó Bạch Tình Đình không cho phép người khác đụng chạm đến cô, đến giờ Diệp Lăng Phi vẫn còn nhớ rõ tình cảnh Bạch Tình Đình tranh cãi đấu khẩu với hắn trước kia, nhưng mà bâu giờ, Bạch Tình Đình đã thay đổi rất nhiều, biết cảm thông với Diệp Lăng Phi, cũng trở nên nhu thuận hơn, Bạch Tình Đình lúc này càng giống như một người vợ hiền dịu, mà đó cũng là người vợ mà Diệp Lăng Phi mong ước. Tất nhiên, so với Chu Hân Mính, có thể Bạch Tình Đình vẫn còn một số chỗ chưa được tốt lắm, nhưng Bạch Tình Đình có thể làm được như vậy cũng rất tốt rồi, Diệp Lăng Phi đã rất thỏa mãn. Diệp Lăng Phi đưa cánh tay cường tráng ra kéo Bạch Tình Đình vào trong ngực mình, thân thể da thịt hai người dán chặt vào nhau, Bạch Tình Đình vòng tay ôm lấy Diệp Lăng Phi, cô cảm nhận được sự ấm áp của chồng mình.
- Tình Đình, em có biết là bây giờ em đã thay đổi rất nhiều không?
Diệp Lăng Phi thấp giọng thì thầm vào bên tai Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Em không quan tâm em đã thay đổi bao nhiêu, em chỉ biết anh là chồng em, em yêu anh, em là người đàn ông duy nhất trong lòng em!
- Thế còn nhạc phụ thì sao?
Diệp Lăng Phi bất thình lình hỏi câu này, Bạch Tình Đình đang ở trong lòng Diệp Lăng Phi hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng Phi có thể hỏi như vậy, ban đầu cô tỏ ra sững sờ, rồi lập tức xấu hổ nói:
- Ông xã, anh lại đùa người ta rồi, có lẽ anh cũng hiểu được tâm ý của em, cha em và anh là hai người đàn ông khác nhau, cha đã cho em cuộc sống này, mà anh lại làm cho cuộc sống của em nhiều màu sắc hơn. Em yêu anh, yêu anh suốt đời!
Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, đặt lên đôi môi kiều diễm của Bạch Tình Đình một nụ hôn thật sâu, hai tay Bạch Tình Đình ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hôn nhau say đắm ở trong phòng tắm, làn nước lạnh chảy trên thân thể của hai người, Bạch Tình Đình không tự chủ được quắp lấy hông Diệp Lăng Phi, trong lòng cô như có một ngọn lửa đang thiêu đó, cảm giác này không thể nói ra lời, nhưng lại rất mỹ diệu. Sau khi môi của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi tách nhau ra, Bạch Tình Đình mở miệng nói:
- Ông xã, anh để em sinh cho anh một đứa bé đi, em muốn sinh con cho anh, như vậy thì có bất cứ chuyện gì có thể chia cắt chúng ta nữa!
Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, em không cần lo lắng tình cảm của chúng ta, tình cảm của chúng ta không gì có thể chia cắt được, mà anh sẽ ở bên cạnh anh cả đời, chúng ta có thể tiếp tục thế này, cả đời này không rời xa!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại một lần nữa quấn lấy nhau, giờ phút này, không có bất kỳ sự chuyện gì có thể chia tách bọn họ, dường như là toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.