Diệp Lăng Phi và Bành Nguyên chậm rãi đi dạo trong vườn hoa của bệnh viện, Bành Nguyên cố gắng không để Diệp Lăng Phi phải dìu ông ta đi. Bành Nguyên luôn coi mình là một quân nhân, cho dù ông ta đã rời khỏi quân ngũ, ông ta cũng nói mình là quân nhân, từ sau ngày tòng quân, Bành Nguyên đã kính dâng tính mạng của mình cho quân đội, bao nhiêu năm nay, Bành Nguyên luôn luôn dùng tiêu chuẩn quân đội để ước thúc bản thân mình, cho dù sức khỏe đã suy sụp, ông cũng mong muốn mình có thể chết như một người lính. Ông ta bước đi rất chậm, nhưng lại rất ổn trọng, mỗi bước chân đều mạnh mẽ hữu lực, ở sau lưng Bành Nguyên và Diệp Lăng Phi là một nhóm người đi theo họ. Bành Nguyên và Diệp Lăng Phi đi đến chỗ một cái ghế dài ở vươn hoa, Bành Nguyên cúi xuống nhưng không ngồi được, Diệp Lăng Phi vội vàng đỡ lấy Bành Nguyên dìu ông ta ngồi xuống, Bành Nguyên vừa ngồi xuống, lập tức thở hổn hển, nói:
- Tôi già rồi, già thật rồi, con người ta không thể không già đi được, Tiểu Diệp, thậm chí tôi còn cảm thấy mình không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa!
- Lão già, ông nói lung tung gì vậy, tôi thì lại không hề cảm thấy ông đã giã, không đến mức không nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Diệp Lăng Phi nói,
- Lão già, gân cốt của ông vẫn còn dẻo dai lắm, ngày mai tôi còn định sang đây thăm ông, đến lúc đó hai chúng ta người phải uống mấy chén, thế nào, lão già, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525474/chuong-1477-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.