Bạch Tình Đình không chờ Diệp Lăng Phi nói hết, cô chỉ cười cười, chu môi ra, nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Làm sao vậy, Tình Đình, chẳng lẽ anh không đúng sao?
- Ông xã, anh làm như vậy không cảm thấy quá đáng à?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Thật ra thì anh cũng cảm thấy anh làm như vậy là quá đáng, nhưng anh làm vậy không phải vì cân nhắc đến cảm xúc của em sao? Em chỉ lo tâm trạng của em không được tốt lắm, cho nên mới nói như vậy, thật ra thì, anh đã nghĩ rồi, những chuyện này không phải là em không làm được. Bà xã, nếu em thật sự cảm thấy thấy mắc nợ anh, chi bằng...!
- Không thèm, em không cần phải làm như vậy!
Bạch Tình Đình bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng, nói:
- Dựa vào cái gì mà em cảm thấy thiếu nợ anh chứ, không phải là em không thể mang thai mà là do ông xã anh không chịu cố gắng, mọi người thường nói rồi đó, không phải là do đất ruộng không tốt, có thể là do hạt giống có vấn đề, tóm lại, ông xã, tất cả đều là trách nhiệm của anh!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn cảm thấy sững sờ, Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ có một ngày Bạch Tình Đình cũng nói ra những lời này, quả thật là trình độ đã tăng tiến nhiều. Diệp Lăng Phi không nhịn được hỏi:
- Tình Đình, những câu này em nghe ai nói vậy, hình như là rất có triết lý nhân sinh đó!
- Chuyện này...!
Lúc Bạch Tình Đình nói ra câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525424/chuong-1451-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.