Chương trước
Chương sau
- Ông cứ tự nhiên!
Diệp Lăng Phi khoát tay, nói:
- Nếu ông không sợ con ông đột nhiên chết ở đầu đường, vậy bây giờ ông có thể đưa nó đi!
Diệp Lăng Phi nói vậy quả là uy hiếp trắng trợn, Vương Nguyên nghe Diệp Lăng Phi nói xong, bất luận thế nào cũng không dám dẫn con mình đi, ông ta lo một khi mình đưa nó đi, Diệp Lăng Phi thật sự sẽ làm những chuyện bất lợi với mình. Nếu như ông ta chưa từng nghe kể về những chuyện mà Diệp Lăng Phi từng làm, có lẽ ông ta sẽ cho rằng Diệp Lăng Phi đây chỉ là đang uy hiếp suông mà thôi, nhưng bởi vì ông ta đã nghe qua những chuyên đó, ông ta tin rằng Diệp Lăng Phi có thể làm được, ông ta không dám đưa con mình đi nữa. Giọng điệu của Vương Nguyên mềm mỏng hẳn, ông ta nói với giọng như đang thương lượng:
- Ông chủ Diệp, tôi không biết rốt cuộc con tôi đã đắc tội ngài ở chỗ nào, ngài nói đi, tôi sẽ nghĩ cách bồi thường lại cho ngài!
Diệp Lăng Phi nghe Vương Nguyên nói như vậy, hắn liền ôm Kỷ Tuyết chặt hơn, vỗ vỗ vai Kỷ Tuyết, nói:
- Vương tổng, chuyện đó thì phải hỏi con của ông rồi, ông đi hỏi nó đi, hắn dám động đến bạn tôi sao?
Vương Nguyên trông bộ dạng thân mật của Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết, trong lòng ông ta cho rằng Kỷ Tuyết là tiểu cô nương mà Diệp Lăng Phi bao nuôi, ở cái xã hội này những tiểu cô nương như vậy rất nhiều, Vương Nguyên thấy nhưng không thể làm gì được. Ông ta nghe ngữ khí của Diệp Lăng Phi, dường như là con trai mình đã trêu chọc người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, Vương Nguyên thầm mắng con trai mình, có nhiều cô gái như vậy không chơi, hết lần này tới lần khác lại chọc tới người ta, chẳng phải là tự rước lấy họa sao? Đương nhiên, Vương Nguyên không thể trách mắng ở đây, chuyện mà ông ta phải làm lúc này là ổn định tâm tình của Diệp Lăng Phi, ít nhất cũng được đểDiệp Lăng Phi tức giận nữa, đây là suy nghĩ của Vương Nguyên. Diệp Lăng Phi cũng không muốn khiến Vương Nguyên quá khó xử, lần này đều là con của Vương Nguyên trêu chọc Diệp Lăng Phi, vừa rồi Diệp Lăng Phi đã giáo huấn hắn một trần rồi, không cần phải tiếp tục gây khó dễ nữa. Nhưng Diệp Lăng Phi không cũng không thể buông tha con trai của Vương Nguyên một cách dễ dàng như vậy, nếu thằng nhóc đó không phải chịu đau khổ, trong lòng sẽ cảm thấy không phục, sớm muộn gì cũng sẽ chuyện, bởi vậy, lần này Diệp Lăng Phi cố ý cho hắn một trận giáo huấn. Vương Nguyên đi đến trước mặt con trai mình, giơ tay phải lên, “bốp” một tiếng, cho đứa con một đứa bạt tai và chỉ vào mặt nó, mắng:
- Cái thằng hư thân mất nết này, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được gây chuyện ở bên ngoài, thế mà mày lại không chịu nghe lời tao. Mày có nghe thấy những gì ông chủ Diệp vừa mới nói không, mày thành thật kể lại cho tao, rốt cuộc thì mày đã làm gì?
Thằng nhóc đó đã biết sợ, hiển nhiên hắn ta không ngờ mình lại gây chuyện với một nhân vật không dễ trêu chọc. Hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách đứt quãng vì mồm chảy máu, Vương Nguyên nghe xong, lại cho thằng con một cái bạt tai nữa, mắng:
- Tao thật sự đã làm hư mày rồi, mày càng lúc càng to gan, ngay cả ông chủ Diệp mà mày cũng dám mắng. Tao còn đang suy nghĩ, sao ông chủ Diệp lại so đo với mày, hóa ra đầu đuôi câu chuyện là như vậy, tao thấy mày mất hai cái răng là đáng đời!
Vương Nguyên mở miệng mắng chửi, khiến thằng nhóc kia không dám nói câu nào, Diệp Lăng Phi chỉ cười ha hả nhìn Vương Nguyên mắng con trai ông ta, không hề có ý ngăn cản, Kỷ Tuyết tay cầm chén rượu, vẫn không quên rót rượu cho Diệp Lăng Phi. Vương Nguyên mắng một mạch, thấy Diệp Lăng Phi không có ý ngăn cản, Vương Nguyên liền hướng về phía Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông chủ Diệp, anh định xử lý thế nào đây?
- Chuyện này sao có thể hỏi tôi được, hình như là con trai ông mắng tôi!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Kỷ Tuyết, nói:
- Vương tổng, chuyện hôm nay nếu không phải tôi tình cờ bắt gặp, ta có lẽ người bạn này của tôi đã bị con ông làm nhục rồi, xem ra con trai ông rất có tiền, đã biết cách dùng tiền để chà đạp con gái nhà người ta. Vương tổng, con trai ông còn mắng cả tôi, ông thử nói xem, ông bảo tôi phải làm sao bây giờ?
Vương Nguyên nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, dường như Diệp Lăng Phi căn bản không định buông tha con trai ông ta, ông ta liếm liềm môi, xách cổ áo con trai mình đưa đến trước mặt Diệp Lăng Phi, khiển trách:
- Mau mau xin lỗi ông chủ Diệp, cầu xin ông chủ Diệp tha thứ cho mày!
Lúc này Diệp Lăng Phi ngắt lời Vương Nguyên, hắn nói:
- Vương tổng, ông không cần phải làm trò này trước mặt tôi, tôi căn bản không quan tâm mấy lời xin lỗi đó, điều tôi quan tâm bây giờ là ông định làm như thế nào? Nếu như ông không biết phải làm sao, tôi sẽ đích thân xử lý. Dã Thú, không cần phải ngại, giúp tên kia nhổ răng đi, miệng thối như vậy, giữ răng lại để làm gì?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, hắn lập tức đáp:
- Lão đại, anh yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em!
Nói xong, Dã Thú muốn động thủ thật, thằng nhóc kia sợ quá, trốn ở sau lưng Vương Nguyên, không dám thò đầu ra. Vương Nguyên cũng lo sốt vó, vội vàng nói:
- Ông chủ Diệp, mong anh tha thứ cho con trai tôi, tôi biết thằng mất dạy này sai rồi. Nể tình tôi và tổng giám đốc Bạch cũng là người quen, anh tha cho con tôi đi, tôi chỉ có độc một đứa con này thôi!
Diệp Lăng Phi tay cầm chén rượu, chậm rãi nói:
- Vương tổng, thật ra không phải tôi không muốn không bỏ qua cho con trai ông, mà vì tôi không biết phải bỏ qua thế nào, nếu tôi tha cho hắn dễ dàng như vậy, hắn nhất định sẽ không phục, nghĩ rằng tôi không có gan đối phó hắn. Vương tổng, ông nghĩ hộ tôi cách giải quyết đi, để tôi có thể tha cho con trai ông?
Diệp Lăng Phi nói những lời này đã đặt ra một bài toán khó cho Vương Nguyên, ông ta cũng không biết nên xử lý thế nào cho ổn. Vương Nguyên chắc chắn không thể để con trai mình bị nhổ cả hàm răng được, nhưng tình hình hiện giờ Diệp Lăng Phi lại không chịu cho qua dễ dàng. Vương Nguyên cuống cả lên, trán đã đổ mồ hôi, trong lòng thầm mắng con trai mình chỉ biết gây chuyện. Nhưng chuyện gì thì cũng phải giải quyết, Vương Nguyên cẩn thận thăm dò:
- Diệp lão bản, nếu không thì tôi..... tôi chi tiền bồi thường tổn thất, tôi đảm bảo sẽ nhốt thằng nhóc này ở trong nhà, nếu lại có chuyện như thế này nữa, anh cứ tới tìm tôi để tính sổ. Ông chủ Diệp, anh thấy như vậy có được không?
Diệp Lăng Phi nghe Vương Nguyên nói như vậy xong, hắn nheo mắt lại, đưa chén rượu lên miệng một ngụm uống cạn. Kỷ Tuyết đã uống nhiều rươu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, lại rót rượu cho Diệp Lăng Phi. Lần này Diệp Lăng Phi không uống rượu, mà nhìn Vương Nguyên, khẽ cười nói:
- Vương tổng nói vậy không phải là không có đạo lý, thời buổi này có tiền làm gì mà chả được, chi bằng cầm 10 triệu ra chơi vậy. Vương tổng, hiện giờ nhà đất bất động sản đang rất nóng, bỏ ra 10 triệu cũng là chuyện dễ dàng, ông đừng nói với tôi là ông không có đây. Ai da, tôi làm vậy chẳng phải là vơ vét tài sản ấy sao, được rồi, tôi không muốn đòi tiền!
Vương Nguyên đang lo không biết làm thế nào mới phải, vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, trong lòng Vương Nguyên cảm thấy mình đã tìm được một cái phao cứu sinh, ông ta lập tức nói:
- Ông chủ Diệp, chuyện này chúng ta có thể từ từ thương lượng, tiền không phải là vấn đề!
Vương Nguyên nói xong liền đi về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi thấy Vương Nguyên đi đến trước mặt hắn, liền cười cười, bảo:
- Vương tổng, cứ quyết định thế này đi, 10 triệu đó ông gửi vào quỹ từ thiện của Vương Đức Phúc đi, không cần tiết lộ tên tuổi. Tôi nhớ hai hôm trước Vương Đức Phúc còn quyên tiền ủng hộ cho trẻ em nghèo, ông gửi số tiền 10 triệu này vào quỹ từ thiện của Vương Đức Phúc đi!
Vương Nguyên nhíu mày một cái rồi lập tức trả lời:
- Được, được, tôi đồng ý!
- Vậy được rồi, Vương tổng, ông có thể đưa con trai ông đi rồi, đương nhiên, nếu như ông muốn ngồi lại đây uống rượu, tôi cũng không làm gì đâu!
Vương Nguyên làm gì còn tâm tư mà uống rượu, bây giờ trong đầu ông ta chỉ mong làm sao có mau mau đưa con mình rời khỏi chỗ này. Vương Nguyên nói:
- Ông chủ Diệp, tôi còn có việc, lần sau gặp nhau chúng ta sẽ uống một trận ra trò!
Nói xong, vội vàng dắt con mình chạy ra ngoài. Sau khi Vương Nguyên dẫn con trai di ra ngoài hội sở giải trí Tứ Hải, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, con trai của ông ta đang lấy tay miệng, giờ phút này rốt cục cũng cất tiếng chửi:
- Móa, tên khốn kiếp đó làm như vậy không phải là lừa bịp tống tiền sao, cha, chúng ta lập tức báo cảnh sát bắt người kia lại
Bốp, Vương Nguyên cho con mình một cái bạt tai nảy lửa, quát ầm lên:
- Cái thằng này, đến giờ mà mày vẫn chưa hiểu sao, Diệp Lăng Phi làm vậy là muốn dạy cho mày một bài học nhớ đời, cái số tiền 10 triệu đó hắn căn bản không quan tâm. Cái thằng hư thân mất nết này, mày đúng là không biết sống chết là gì, người kia là một kẻ giết người không chớp mắt, từ giờ trở đi, mày ngoan ngoãn ở nhà cho tao, tao sẽ giúp mày làm thủ tục xuất ngoại, mày đi ra nước ngoài ngay cho tao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.