Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi về phía quầy bar. Ở đó, Mộ Thiên Dương tay cầm một ly rượu vang, sắc mặt ngưng trọng. Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Mộ Thiên Dương, đập tay lên bàn một cái, nói:
- Cho tôi một ly rượu vang!
Mộ Thiên Dương quay sang phía Diệp Lăng Phi, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, ly rượu trong tay khẽ run lên, nói:
- Diệp tiên sinh, rốt cuộc thì anh là ai?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Thiên Dương hỏi như vậy thì bật cười, hắn nhìn Mộ Thiên Dương, nói:
- Mộ Thiên Dương, anh hỏi câu này thật thú vị, chẳng lẽ anh không biết tôi là ai sao? Tôi nghĩ anh nên biết thân phận của tôi rồi mới phải!
- Tất nhiên là tôi biết thân phận của anh, nhưng mà tôi lại thấy anh hiểu rất rõ tình hình của tôi. Tôi muốn biết, rốt cuộc anh là ai, tại sao lại nắm rõ tình hình của tôi như vậy, giống như là anh đã từng gặp tôi rồi!
Mộ Thiên Dương cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ thật trong lòng, giờ phút này Mộ Thiên Dương không có lòng dạ nào để nói dối cả, khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, Mộ Thiên Dương cảm thấy mình căn bản không thể nào che giấu được bí mật. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi chính là tôi, vừa rồi nãy tôi đã nói với anh rồi, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, không có bản lĩnh gì cả, không giống mấy tay đặc công các anh, thật sự quá dọa người. Mộ Thiên Dương, tuy thứ mà chúng ta theo đuổi không giống nhau, nhưng chúng ta đều là đàn ông, điều quan trọng nhất đối với đàn ông chính là có trách nhiệm, đáng tiếc là tôi lại không thấy thứ đó của anh đâu. Tôi nghĩ anh có rất nhiều chuyện muốn nói với Mộ Văn, tôi sẽ không làm phiền hai người. Trước khi đi, tôi muốn nói với anh thêm một câu, ở thành phố Vọng Hải này, không có bất nơi nào là an toàn cả, anh trốn ở đây cũng không an toàn đâu, đừng hòng chạy thoát. Tôi không có cừu hận với anh, nhưng không có nghĩa là Mộ Văn không có cừu hận với anh, anh hiểu rồi chứ?
Diệp Lăng Phi cười cười cầm ly rượu rời đi, Mộ Thiên Dương ở lại quầy bar, quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Văn, chỉ thấy Mộ Văn đang uống rượu ở chỗ kia, cũng nhìn về phía hắn. Mộ Thiên Dương cầm ly rượu, đi tới. Diệp Lăng Phi không ở đây, Mộ Thiên Dương không có cảm giác bị áp bách đến mức nghẹt thở nữa, hắn quay trở lại chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống, Mộ Thiên Dương nở nụ cười, nói với Thái Tiểu Ngọc:
- Tiểu Tam, Tiểu Cửu đúng không, tôi còn nhớ rõ hai người, hai người có còn nhớ tôi không?
Tiểu Cửu không nói gì, Thái Tiểu Ngọc thì hừ lạnh, nói:
- Mộ Thiên Dương, chúng ta vốn rất nhớ anh, nhưng bây giờ, chúng tôi lại thấy hối hận vì đã nhớ anh. Mộ Thiên Dương ngày xưa đã chết rồi, còn Mộ Thiên Dương bây giờ, chúng tôi không biết!
Mộ Thiên Dương cười nói:
- Tiểu Tam Nhi, cô không cần phải tức giận như vậy chứ, vừa nãy tôi đâu có đắc tội cô!
Mộ Thiên Dương nói xong thì quay sang phía Mộ Văn, nói:
- Chỉ có điều, quả thật là tôi đã có lỗi với Mộ Văn. Mộ Văn, nếu như có thể, anh sẽ bù đắp lại cho em!
- Anh sẽ bù đắp lại cho tôi sao à?
Mộ Văn nghe câu nói này của Mộ Thiên Dương, thiếu chút nữa phì cười, cô ta nhìn thẳng vào mắt Mộ Thiên Dương, oán hận nói:
- Mộ Thiên Dương, anh định bù đắp cho tôi thế nào đây, tên khốn kiếp nhà anh, lúc trước đã lừa dối tôi, trước giờ tôi luôn cho rằng Lang Nha là kẻ gây ra cái chết của anh, tôi đã nghĩ đủ mọi biến pháp để báo thù cho anh. Mộ Thiên Dương, chẳng lẽ đó là cái mà anh gọi là bù đắp cho tôi sao?
Mộ Thiên Dương cầm ly rượu, hắn uống một hớp nhỏ rồi để ly xuống, Mộ Thiên Dương khẽ thở dài, nói:
- Mộ Văn, vừa này Diệp Lăng Phi đã nói gần như tất cả mọi chuyện cũ rồi, thực tế thì cũng không khác biệt nhiều lắm so với những gì Diệp Lăng Phi nói. Lúc đó, anh không còn cách nào khác, bởi vì anh vĩnh viễn không thể làm một nhân viên đặc công bình thường được, tính mạng của anh căn bản không do anh khống chế, Mộ Văn, đó không phải cuộc sống mà anh mong muốn, anh chỉ có thể chọn cách giả chết, mới có thể theo đuổi những gì mà mình mong muốn!
- Mộ Thiên Dương, bây giờ thì anh đã được toại nguyện rồi, anh còn muốn nói mấy lời này sao?
Mộ Văn nhìn Mộ Thiên Dương, chậm rãi nói:
- Nhưng mà anh cũng sẽ phải trá giá đắt đó!
Mộ Thiên Dương cũng nhìn Mộ Văn, hắn khẽ gật đầu, nói: - Mộ Văn, lúc anh lựa chọn con đường này, anh đã nghĩ đến chuyện mình có kết cục như ngày hôm nay, con đường này là do chính anh lựa chọn, anh sẽ không hối hận đâu!
- Tôi nhất định sẽ bắt anh!
Mộ Văn uống hết ly rượu vang rồi đứng lên. Hai người Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc cũng đứng dậy, bọn họ đi theo Mộ Văn. Mộ Thiên Dương ngồi một mình ở đó, tay cầm ly rượu, miệng thì thì thào:
- Mộ Văn, không ngờ hai chúng ta lại gặp nhau theo cách này...!
Mộ Văn đi ra khỏi hội sở giải trí Đại Phú Quý, cô đứng ở bên ngoài, lấy một điếu thuốc lá ra cho đưa lên miệng. Hiển nhiên Mộ Văn cực kỳ phẫn nộ vì những gì mà Mộ Thiên Dương vừa mới nói, cô không thể nào ngờ được rằng Mộ Thiên Dương sẽ tuyệt tình như vậy, nói ra mấy câu đó. Trong lòng Mộ Văn trong vừa thương tâm, vừa phẫn nộ...., cực kỳ phức tạp, cô lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi cho cấp trên của mình, nhưng Mộ Văn lại bỏ suy nghĩ đó đi, cô muốn tự tay bắt Mộ Thiên Dương. Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu hai người đi bên cạnh Mộ Văn bên người, hai người họ người thấy Mộ Văn phản ứng như vậy, Thái Tiểu Ngọc liền lên tiếng an ủi Mộ Văn:
- Mộ Văn, chị đừng nên suy nghĩ nhiều quá!
Mộ Văn khẽ gật đầu, nói:
- Tiểu Ngọc, trong lòng tôi hiểu rõ, cô không cần an ủi tôi. Bây giờ tôi không thể đi vào trong đó bắt người, nhưng không có nghĩa là tôi không thể phái người theo dõi động tĩnh chỗ này, lần nay Mộ Thiên Dương đừng hòng chạy thoát!
Mộ Văn nói đến đây, dường như là nhớ ra chuyện gì đó, liền nói:
- Tiểu Ngọc, cô nên đi thăm Thái Duyệt đi, tình hình bây giờ của ông ta rất thê thảm, có lẽ đây chính là báo ứng!
Thái Tiểu Ngọc do dự, trong lòng cô cũng đang mâu thuẫn, không biết là mình có nên đến gặp Thái Duyệt không. Thái Tiểu Ngọc quay sang phía Tiểu Cửu, bây giờ là lúc cần Tiểu Cửu quyết định giúp cô, Thái Tiểu Ngọc không thể tự mình quyết định được. Cô ta muốn biết rốt cuộc Tiểu Cửu nghĩ như thế nào, Tiểu Cửu nhìn Thái Tiểu Ngọc, vẻ mặt vẫn bình thường như cũ. Thái Tiểu Ngọc cắn cắn môi, nói:
- Tiểu Cửu, em không biết mình có nên đi gặp Thái Duyệt không, dù sao ông ta cũng là...!
Thái Tiểu Ngọc nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Được rồi, có lẽ không đi thì hơn, những chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi!
Lúc này Tiểu Cửu mới lên tiếng: - Tiểu Ngọc, anh không nói là không cho em đến thăm, anh chỉ đang nghĩ xem mình có nên đến thăm Thái Duyệt không. Tuy là trước giờ anh không có chút thiện cảm gì với Thái Duyệt, nhưng lần này Thái Duyệt rất đáng thương, nói thế nào đi nữa có lẽ chúng ta nên đến thăm ông ta!
Thái Tiểu Ngọc nghe Tiểu Cửu nói như vậy, trong lòng mới hạ quyết tâm, nói với Mộ Văn:
- Mộ Văn, tôi muốn đến thăm Thái Duyệt, chị nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể của ông ta được không?
......................
Tình hình của Thái Duyệt hiện giờ rất bi thảm, hai chân bị nổ đứt, từ nay về sau ông ta phải sống trên xe lắn rồi. Tạm thời, Thái Duyệt ở lại bệnh viện, ở trong phòng bệnh còn có cảnh sát canh chừng. Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc đi vào trước phòng bệnh, Tiểu Cửu vỗ vỗ vai Thái Tiểu Ngọc, ý bảo Thái Tiểu Ngọc vào thăm Thái Duyệt. Thái Tiểu Ngọc liếc nhìn Tiểu Cửu, cô vẫn còn có vẻ chần chừ, nói:
- Tiểu Cửu, chẳng lẽ anh không vào cùng với em sao?
- Có lẽ là thôi đi! Tiểu Cửu nói,
- Vừa nãy nghĩ lại, anh thấy mình đứng bên ngoài nhìn ông ta là được rồi, Tiểu Ngọc, em vào một mình đi!
Tiểu Cửu lại vỗ nhẹ lên vai Thái Tiểu Ngọc một cái, thúc giục Thái Tiểu Ngọc. Lúc này Thái Tiểu Ngọc mới cất bước đi vào, trong phòng bệnh, Thái Duyệt nằm trên giường, khi nghe thấy tiếng bước chân, Thái Duyệt cố gắng mở mắt ra, thấy Thái Tiểu Ngọc đứng nêm cạnh giường bệnh. Đối với việc Thái Tiểu Ngọc đột nhiên xuất hiện bên giường bệnh, Thái Duyệt cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Trong ánh mắt ông ta không toát lên vẻ mừng rõ, thay vào đó là sự hoảng sợ, dường như ông ta lo Thái Tiểu Ngọc sẽ làm chuyện gì đó có hại cho ông ta. Lần này Thái Duyệt đã lo lắng quá mức rồi, Thái Tiểu Ngọc đến đây không phải để tính sổ với Thái Duyệt mà tới thăm ông ta. Cuối cũng thì Thái Tiểu Ngọc cũng nở nụ cười, cô ta nhìn Thái Duyệt, nói:
- Cha, con tới thăm cha, con đã nghe nói về chuyện của cha!
Thái Duyệt sững sờ, ông ta vốn tưởng rằng lần này Thái Tiểu Ngọc đến là để tìm mình báo thù đấy, dù sao đêm hôm đó, ông ta đã định làm xằng làm bậy với Thái Tiểu Ngọc. Thái Duyệt mở miệng, nói: - Tiểu Ngọc, xin lỗi con, cha thật sự không nên làm như vậy với con.....!
- Cha, được rồi, chuyện đã qua, cha đừng nhắc lại làm gì!
Thái Tiểu Ngọc ngồi xuống bên giường, cô ta nhìn Thái Duyệt, nói:
- Con đã nghe Mộ Văn nói về chuyện của cha, cha đã rất khổ sở, chuyện đã qua rồi con không muốn so đo nữa. À, Tiểu Cửu đang ở bên ngoài, cha, con định chung sống với Tiểu Cửu, không muốn làm cái nghề trộm mộ này nữa, cha cũng vậy, đừng nên nghĩ đến những thứ đó nữa, lúc chết tiền có mang theo được đâu. Nếu có thời gian, có lẽ nên hưởng thụ cuộc sống thì hơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.