Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu hai người đẩy cửa thư phòng ra, thấy Lục Mạn Thiên đang được tựa hẳn người vào thành ghế, còn Trương Lộ Tuyết thì đứng bên cạnh Lục Mạn Thiên luôn miệng hỏi "Phải chăng có chuyện gì?", Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lúc Diệp Lăng Phi còn đang nghi hoặc, hắn nghe thấy Lục Mạn Thiên thì thào:
- Chuyện này… không thể nào, không thể nào....!
Diệp Lăng Phi ngáp một cái, hắn cảm thấy ông già này thực sự rất thú vị, không nói là chuyện gì cả, chỉ bảo cái gì đó không thể nào. Trương Lộ Tuyết liếc nhìn Diệp Lăng Phi, cô ra dấu với Diệp Lăng Phi, ý bảo Diệp Lăng Phi không nên nói lung tung, Diệp Lăng Phi đành phải ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Lục Mạn Thiên lại xem xét bức thư pháp đó một cách thận trọng tỉ mỉ, một lúc lâu sau, ông ta nói:
- Đây… đây là bút tích thực!
- Bác Lục, bác nói đây là thật sao?
Trương Lộ Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cô vô ý thức hướng ánh mắt về phía bức thư pháp đó, thật khó tin đó lại là bản gốc của Lan Đình Tự. Người ta đều bảo Lan Đình Tự đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi, một khi xác nhận bức thư pháp này chính là bút tích thực của Lan Đình Tự, chẳng phải là sẽ giống như một cơn địa chấn trong giới chơi đồ cổ sao, quả thực khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng. Ánh mắt Trương Lộ Tuyết lại nhìn về phía Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt của cô toát lên vẻ nghi hoặc không giải thích được. Tối hôm qua Trương Lộ Tuyết không để tâm, còn tưởng là một cái cổ vật tầm thường gì đó thôi, cô không cẩn thận hỏi thăm Diệp Lăng Phi xem lai lịch của nó thế nào, bây giờ thì lại khác, nếu đây thật sự là bút tích thực của Lan Đình Tự, lai lịch của nó lại trở nên cực kỳ quan trọng.
- Diệp Lăng Phi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện!
Trương Lộ Tuyết đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói.
- A, được thôi!
Diệp Lăng Phi còn chưa ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, một khi đây là bản gốc của Lan Đình Tự, không thể dùng tiền để cân đó đong đếm, đây chính là quốc bảo. Trương Lộ Tuyết gọi Diệp Lăng Phi ra bên ngoài, Vu Tiêu Tiếu cũng muốn đi theo, nhưng Trương Lộ Tuyết lại bảo Vu Tiêu Tiếu ở lại thư phòng hỗ trợ Lục Mạn Thiên giám định thật giả. Vu Tiêu Tiếu chu môi ra, tuy không muốn như vậy, nhưng Vu Tiêu Tiếu không phản đối, ngoan ngoãn ngồi lại thư phòng. Trương Lộ Tuyết gọi Diệp Lăng Phi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, lúc đó mới nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, bây giờ anh nói cho em biết, rốt cuộc là anh đã lấy bức thư pháp này ở đâu vậy?
- Chẳng phải là anh đã nói với em rồi sao, anh lấy nó ở chỗ một người bạn. Vốn là anh qua đó dạo chơi một chút, nhưng không ngờ lại trông thấy thứ này, anh thấy thứ này được bảo quản rất kỹ càng, còn tưởng rằng đó là vật gì quý giá nên mới tiện tay cầm đi. Lộ Tuyết, em không biết chứ, lúc anh thấy đó chỉ là một tờ giấy viết chữ, anh còn định quăng nó vào sọt rác chứ, may mà em thích, cho nên anh đưa cho em, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi. Bảo bối Lộ Tuyết của anh, không biết em có thỏa mãn với câu trả lời của anh không?
Diệp Lăng Phi nói xong, trên mặt lại hiện lên vẻ không đứng đắn, hắn vòng tay ôm Trương Lộ Tuyết, ghé môi định hôn Trương Lộ Tuyết, nhưng Trương Lộ Tuyết lại đẩy Diệp Lăng Phi ra, cô tỏ vẻ nghiêm túc không giống như đang đùa cợt, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh có biết là nếu như bức thư pháp này là thực thì anh đã gây ra họa lớn rồi đó. Đây chính là quốc bảo, thế mà anh lại ăn trộm mang về nhà. Bây anh giờ lập tức trả thứ này về chỗ cũ đi, em coi như chưa từng nhìn thấy nó, anh đi mau đi....!
Trương Lộ Tuyết thúc giục Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lại không có ý muốn đi, hắn vẫn ôm eo Trương Lộ Tuyết, nói:
- Lộ Tuyết, anh mặc kệ đó có phải là quốc bảo hay không, anh đã cầm đến đây rồi làm sao có thể trả lại được. Hơn nữa, cho dù bây giờ anh muốn trả lại, chỉ e cũng không trả lại được, anh nghĩ chắc bạn anh bị cảnh sát dẫn đi rồi...!
- Cái gì?
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì càng thêm kinh ngạc, cô nắm tay lại đánh vào ngực Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh làm thế thì hại chết em rồi, sao em có thể cầm tang vật vụ án được chứ? Không được, bây giờ em sẽ trả thứ này lại cho cảnh sát, nếu không thì cảnh sát sẽ cho rằng chúng ta cũng có liên quan đến chuyện này mất!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lộ Tuyết, em lo lắng cái gì vậy, anh không sợ hãi, em thì cứ cuống quýt cả lên. Em yên tâm đi, không có việc gì đâu, cho dù có chuyện thì cũng nhằm vào anh, không liên quan gì đến em cả!
Tay Diệp Lăng Phi lần mò vào trong quần Trương Lộ Tuyết, vuốt ve bộ mông mượt mà đầy đặn của cô, Trương Lộ Tuyết gắt giọng:
- Vừa nãy anh còn chưa thỏa mãn à, vẫn còn muốn nữa sao?
- Dĩ nhiên là vẫn muốn rồi, Lộ Tuyết, chi bằng em sinh cho em một đứa con đi!
Diệp Lăng Phi ghé môi hôn lên cổ Trương Lộ Tuyết, hắn nói:
- Anh muốn em sinh cho anh một đứa, có được không?
Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi hôn đến mưc ý loạn tình mê, cô nghiêng đầu, nói:
- Chuyện này..... chuyện này để sau hãy nói. Em… em và Tình Đình quan hệ còn chưa ổn định hẳn. Chờ... chờ một thời gian đã, Diệp.... Diệp Lăng Phi, đừng.... đừng đụng vào chỗ đó.... bẩn lắm.....!
Trương Lộ Tuyết vặn vẹo vùng mông, nhưng Diệp Lăng Phi lại không hề có ý dừng tay, truy hỏi không ngừng:
- Lộ Tuyết, em có đáp ứng anh không?
Trương Lộ Tuyết thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi, cuối cùng cô cũng phải đồng ý: - Em nhận lời, chỉ có điều, không phải bây giờ, chờ.... chờ một thời gian...!
Sau khi nghe được câu này của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi mới thoả mãn rút tay về, nói:
- Lộ Tuyết, chuyện này em không cần lo lắng làm gì, từ bây giờ Lan Đình Tự sẽ là của em, không có người nào hỏi đến lai lịch của bức thư pháp này đâu, em muốn làm gì nó cũng được...!
- Em biết rồi!
Trương Lộ Tuyết chủ động ghé môi hôn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó xoay người rời đi. Diệp Lăng Phi không để ý đến chuyện Trương Lộ Tuyết định xử lý Lan Đình Tự như thế nào, hắn ở lại nhà Trương Lộ Tuyết một lát rồi đi gặp Chu Hân Mính. Vu Tiêu Tiếu đi cùng với Diệp Lăng Phi đến gặp Chu Hân Mính, bây giờ còn chưa khai giảng, Vu Tiêu Tiếu định ở lại thành phố Vọng Hải đến lúc khai giảng rồi đi học luôn. Trên đường đến bệnh viện, Vu Tiêu Tiếu còn nhắc tới chuyện con cái:
- Diệp đại ca, anh bảo em có mang thai được không?
- Tiêu Tiếu, em nói vậy là sao, cái gì mà có thể mang thai hay không?
Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, hắn quay sang phía Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em là một cô gái bình thường mà, đương nhiên là có thể mang thai rồi, chẳng lẽ em muốn sinh cho anh một đứa à? Được thôi, Tiêu Tiếu, em sinh cho anh một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm cũng được, đến lúc đó, em cả ngày chẳng có việc gì ngoài việc ôm con đi dạo phố, tụ tập nói chuyện với mấy bác gái bốn năm mươi tuổi, em thấy thế nào?
- Không được không được, em không sinh con đâu… em… bây giờ em chưa sinh con.....!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô vội vàng bịt tai lại, nói:
- Em không muốn sinh con, bây giờ em không muốn sinh con.....!
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn nói như vậy chỉ vì không muốn làm cho Vu Tiêu Tiếu có ý nghĩ như vậy, Vu Tiêu Tiếu bây giờ còn đang là sinh viên, còn chưa tốt nghiệp đại học, sao lại muốn sinh con cơ chứ. Quả nhiên, Diệp Lăng Phi chỉ nói mấy câu dọa người, Vu Tiêu Tiếu thật sự không dám nói đến chuyện sinh con nữa. Diệp Lăng Phi hút xong điếu thuốc, ném ra ngoài cửa kính xe. Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không biết tình hình bên Bạch Tình Đình thế nào, chờ người ở đầu dây bên kia nhấc máy, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Bà xã, tình hình bên đó thế nào?
- Em đang ở cùng với cha!
Giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, cô nói:
- Ông xã, có thể hôm nay em và cha sẽ đi thăm Thái Hạo, có chuyện gì chờ khi nào về hai chúng ta nói chuyện!
- Ừ, thế cũng được, chờ khi nào em về rồi nói sau!
Diệp Lăng Phi đồng ý.
Diệp Lăng Phi để điện thoại di dộng xuống, hắn quay sang phía Vu Tiêu Tiếu, giơ tay phải ra véo má Vu Tiêu Tiếu một cái, nói:
- Tiêu Tiếu, anh quên mất một chuyện, anh giới thiệu cho em làm quen với một cô gái, nói không chừng hai người có thể trở thành bạn tốt đấy!
- Con gái à?
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến con gái, cô không tự chủ được hỏi:
- Diệp đại ca, chẳng lẽ lại là … của anh....!
Vu Tiêu Tiếu không nói hẳn ra nhưng Diệp Lăng Phi cũng có thể hiểu ý cô, hắn cười nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, em nói lung tung gì vậy, anh không có quan hệ gì với cô bé đó đâu, tên của cô ấy là Chu Tiểu Linh, là em gái của Hân Mính. Tiêu Tiếu, bây giờ thì em đã rõ rồi chứ?
- À, hóa ra là cô em vợ của anh. Diệp đại ca, em hiểu mà, như vậy thì chẳng phải anh sẽ dễ dàng ra tay hơn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.