Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu hai người đẩy cửa thư phòng ra, thấy Lục Mạn Thiên đang được tựa hẳn người vào thành ghế, còn Trương Lộ Tuyết thì đứng bên cạnh Lục Mạn Thiên luôn miệng hỏi "Phải chăng có chuyện gì?", Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lúc Diệp Lăng Phi còn đang nghi hoặc, hắn nghe thấy Lục Mạn Thiên thì thào:
- Chuyện này… không thể nào, không thể nào....!
Diệp Lăng Phi ngáp một cái, hắn cảm thấy ông già này thực sự rất thú vị, không nói là chuyện gì cả, chỉ bảo cái gì đó không thể nào. Trương Lộ Tuyết liếc nhìn Diệp Lăng Phi, cô ra dấu với Diệp Lăng Phi, ý bảo Diệp Lăng Phi không nên nói lung tung, Diệp Lăng Phi đành phải ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Lục Mạn Thiên lại xem xét bức thư pháp đó một cách thận trọng tỉ mỉ, một lúc lâu sau, ông ta nói:
- Đây… đây là bút tích thực!
- Bác Lục, bác nói đây là thật sao?
Trương Lộ Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cô vô ý thức hướng ánh mắt về phía bức thư pháp đó, thật khó tin đó lại là bản gốc của Lan Đình Tự. Người ta đều bảo Lan Đình Tự đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi, một khi xác nhận bức thư pháp này chính là bút tích thực của Lan Đình Tự, chẳng phải là sẽ giống như một cơn địa chấn trong giới chơi đồ cổ sao, quả thực khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng. Ánh mắt Trương Lộ Tuyết lại nhìn về phía Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525369/chuong-1424-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.