Chương trước
Chương sau
- Tiểu Cửu... cậu đã về.....!
Trong lòng Thái Duyệt bắt đầu lo lắng không yên, hắn biết Tiểu Cửu vẫn luôn không ưa hắn, nếu như không phải là do Thái Tiểu Ngọc, nói không chừng Tiểu Cửu sẽ động thủ với hắn. Thái Duyệt vội vàng từ trên người Thái Tiểu Ngọc nhảy xuống, lấy quần áo phủ lên trên người Thái Tiểu Ngọc, mở miệng giải thích:
- Tôi và Tiểu Ngọc.... cậu, cậu đừng hiểu lầm.....!
Tiểu Cửu khoát tay, nói:
- Chuyện của ông với Thái Tiểu Ngọc tôi không muốn nghe, cũng không muốn quản, hôm nay tâm tình của tôi không được tốt, tôi cần dùng cái phòng này một chút, phiền ông và Thái Tiểu Ngọc sang chỗ khác đi…!
Tiểu Cửu nói rồi đi đến trước ghế sô pha, liền thấy Thái Tiểu Ngọc đang nhắm mắt, Tiểu Cửu chau mày, quay đầu qua, liếc nhìn Thái Duyệt một cái rồi mới mở miệng nói:
- Tôi lấy hết đồ rồi thì sẽ đi ngay, quan hệ của tôi với ông cũng đến đây là kết thúc, trước đây, tôi đã kiếm được cho ông không ít tiền rồi, tôi không nợ ông, ông cũng không cần cảm thấy mắc nợ tôi, hai người chúng ta đã thanh toán xong, sau này nếu ông dám trêu vào tôi mà nói, tôi sẽ không khách khí mà hạ thủ, tôi tin rằng ông hiểu được ý tôi!
- Đó là tất nhiên....!
Thái Duyệt vừa mới nói đến đây, điện thoại di động của lão đổ chuông, Thái Duyệt lấy điện thoại di động ra, vừa nghe được âm thanh truyền tới từ trong điện thoại, sắc mặt đại biến, vội vàng nói:
- Tôi sẽ qua đó ngay lập tức!
Thái Duyệt dập máy, không nói câu nào, vội vàng xoay người rời khỏi gian phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc, Tiểu Cửu nhìn qua tình hình trong gian phòng khách này, lại thấy chai bia bị Tiểu Ngọc đập nát, chân mày cau lại. Tiểu Cửu cũng không nhiều lời, cậu ta đi vào trong phòng bếp lấy một cái chậu hứng lấy một chậu nước lạnh, quay lại phòng khách, Tiểu Cửu dội cả chậu nước lạnh lên người Thái Tiểu Ngọc, Thái Tiểu Ngọc liền giật mình mà tỉnh lại, khắp người cô ướt sũng nước, ngay cả tóc cũng bị ướt toàn bộ. Thái Tiểu Ngọc lấy tay lau nước trên mặt, đến khi lại thấy rõ ràng người đang đứng trước mặt chính là Tiểu Cửu, Thái Tiểu Ngọc hưng phấn đứng dậy, hai tay ôm chặt Tiểu Cửu, nói:
- Tiểu Cửu,anh đã về thật rồi, em còn cho là anh sẽ không quay lại cơ, em đã biết là Mộ Văn là đang dối gạt em mà, cô ta không chịu nổi cảnh hai người chúng ta hạnh phúc như vậy, hừ, em mới sẽ không mắc mưu cô ta. Mộ Văn chính là một nữ đặc công, căn bản không đáng tin ….!
Thái Tiểu Ngọc còn chưa có nói xong, đã nghe thấy Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Tôi về lấy đồ!
Nói rồi, Tiểu Cửu đẩy Thái Tiểu Ngọc ra, hừ lạnh nói:
- Tôi không quan tâm chuyện của các người, tôi muốn lấy đồ rồi rời khỏi nơi này, tôi cảm thấy tôi đã chán ghét loại sinh hoạt này rồi, cũng không muốn nhìn thấy chuyện kinh tởm, Thái Tiểu Ngọc, chị Mộ Văn nói không sai, tôi phải rời khỏi nơi này, cũng sẽ không trở lại đâu!
Thái Tiểu Ngọc còn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên, cô ta phát hiện chính mình đang không có mảnh vải che thân, Thái Tiểu Ngọc vô ý thức lấy hai tay che trước ngực, nhìn Tiểu Cửu, hỏi:
- Đây là chuyện gì, quần áo của em đâu? Tiểu Cửu, anh sẽ không thừa dịp em.....!
Tiểu Cửu hừ lạnh một cái, nói:
- Nhảm nhí, cô có cần phải nói với tôi như vậy không, tôi đối với cô như thế nào cô còn không biết sao? Tiểu Ngọc, cô sống quá mệt mỏi rồi, cô cũng nghĩ quá nhiều rồi, ngươi không cần phải nói dối tôi. Tôi đã sớm đoán được giữa cô và Thái Duyệt có chuyện gì kỳ lạ rồi, vậy mà thực sự lại để cho tôi bắt gặp, chỉ có điều, những chuyện đó không có liên quan gì đến tôi nữa rồi, chỉ có vứt bỏ quá khứ, tôi mới có thể có được một cuộc đời mới. Trước kia, tôi vẫn luôn sống trong thế giới khi mà chúng ta còn bé, nhưng bây giờ, tôi đã hiểu rồi, loại cuộc sống như thế này không phải là thứ mà tôi mong muốn, tôi đã tìm được một cuộc sống mà tôi hướng tới…! - Tiểu Cửu, anh nói gì, giữa em và cha có chuyện gì?
Thái Tiểu Ngọc hỏi.
- Có chuyện gì thì hẳn là cô biết rõ hơn tôi!
Tiểu Cửu nói,
- Tôi chỉ biết lúc tôi mở cửa bước vào, thì thấy người cha tốt của cô đang đè lên người cô, mà cô thì đang không mảnh vải che thân giống như bây giờ, nếu như tôi đến chậm một chút nữa, vậy thì phải xem cái cảnh tượng khó coi của các người rồi. Thái Tiểu Ngọc, cô khiến tôi cảm thấy kinh tởm, mở miệng là gọi cha, vậy mà sau lưng lại làm chuyện như vậy, tôi thực sự nghĩ không ra, tại sao tôi vẫn luôn chiều theo ý cô, tôi thật khờ…!
Tiểu Cửu nói rồi quay người lại, đi vào trong phòng hắn, tiếp đó liền đóng sập cửa phòng lại. Thái Tiểu Ngọc thất thần đứng đó, hơn nửa ngày, cô ta mới có phản ứng, ánh măý rơi vào chiếc quần lót của cô bị ném trên mặt sàn, trên quần lót dính mảnh bia vỡ, từ góc độ ném mà xét, là bị kéo ra rất mạnh, Thái Tiểu Ngọc có thể tưởng tượng được lực đạo thời điểm bị ném xuống, cô nhắm mắt lại, rồi bỗng nhiên mở mắt, mặc kệ chính mình còn đang trần truồng, chạy tới trước cửa gian phòng của Tiểu Cửu, dùng sức gõ cửa phòng, nói:
- Tiểu Cửu, anh nghe em giải thích, mọi chuyện không phải giống như anh tưởng tượng đâu, thật đấy, chuyện không phải là như vậy!
Tiểu Cửu căn bản là không có muốn mở cửa ra, Thái Tiểu Ngọc chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng đùng đùng, Thái Tiểu Ngọc quýnh lên, giơ lên chân phải, hung hăng đạp một cái, cánh cửa phòng bị Thái Tiểu Ngọc đá văng, cô không chút nào để ý thân thể mình đang trần truồng, bước vội tới trước mặt Tiểu Cửu, dùng sức đem đầu của Tiểu Cửu xoay qua, môi hôn đi tới.....
Mộ Văn dẫn theo đặc công bao vây căn cứ huấn luyện, nhưng lúc cô chạy tới, lại phát hiện có người đã nhanh chân tới trước, tầng hầm cất giấu đồ cổ kia đã được mở ra, vẫn thấy trong tầng hầm có giấu rất nhiều cổ vật, nhưng Mộ Văn lại không biết được người kia đã cầm đi cái gì.
- Tại sao có thể trùng hợp như vậy nhỉ?
Mộ Văn cảm thấy nghi hoặc, theo cô ta thấy, sao ngay trước khi mình đến đã có người đoạt trước, việc này cũng quá trùng hơp đi. Mộ Văn ý thức được mọi chuyện không thể trùng hợp đến vậy, trùng hợp đến mức làm cho người ta không thể nào tin được. Mộ Văn nghĩ tới Diệp Lăng Phi, theo như Mộ Văn nghĩ, e rằng chỉ có Diệp Lăng Phi mới có thể làm như vậy. Cô rút điện thoại di động ra, bấm số điện thoại Diệp Lăng Phi, điện thoại đổ chuông bảy tám hồi, rốt cục nghe được giọng nói của Diệp Lăng Phi từ đầu dây bên kia truyền tới.
- Này, đại tiểu thư, tôi đang ngủ mà, cô muốn làm gì, tim của tôi không được tốt, không chịu được kiểu hù dọa này của cô đâu!
Mộ Văn nghe được Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có chơi tâm kế với tôi, tôi biết nhất định là anh đã đi đến Ngô Sơn trước tôi rồi, đúng không?
- Nào có, vừa rồi tôi đang cùng bà xã làm chút vận động. Mộ Văn, nếu như cô muốn nghe chi tiết quá trình tôi với bà xã tôi làm chuyện đó, tôi cũng không ngại kể cho cô!
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói,
- Rất đặc sắc đấy!
- Tốt, tôi muốn nghe một chút, Diệp Lăng Phi, anh kể đi, bây giờ tâm tình của tôi đang rất không tệ, đặc biệt muốn nghe một chút chi tiết quá trình anh cùng bà xã làm chuyện đó, nói càng tường tận càng tốt!
Nghe những gì Mộ Văn vừa mới nói, Diệp Lăng Phi bên đầu kia điện thoại cũng không cách nào mở miệng, nửa ngày, Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:
- Mộ Văn, xem như cô lợi hại, tôi không nói với cô nữa, cô muốn nói tôi thế nào cũng được, tùy cô thôi, tôi không nói tiếp với cô nữa. Tóm lại, tôi có thể nói rõ cho cô, tôi không cầm ngọc bội, miếng ngọc bội đó còn đang ở trong tay Thái Duyệt, cô bắt lão lại, thẩm vấn lão, mọi chuyện sẽ rõ ràng cả thôi!
- Nói thì dễ lắm!
Mộ Văn nói,
- Tôi chưa bắt được Thái Duyệt, lẽ nào chỉ bằng cái căn cứ huấn luyện này là có thể bắt Thái Duyệt sao, suy nghĩ của anh không khỏi quá mức đơn giản rồi đó, nói chung, tôi tự khắc biết nên làm như thế nào, còn chưa đến lượt anh tới dạy tôi!
- Không dạy thì thôi, vậy cô còn gọi điện cho tôi làm gì?
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn bỗng nhiên bổ sung một câu,
- Ai da, Mộ Văn, tôi nghĩ ra một việc, vốn đã muốn nói cho cô biết, nhưng vẫn chưa có cơ hội, bây giờ tranh thủ nói cho cô luôn.”
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì!
Mộ Văn làm ra vẻ không thèm để ý, lạnh nhạt nói,
- Bên tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết, có gì thì nói nhanh lên!
- Tôi đã nghĩ qua, Mộ Văn, bây giờ chỉ có một lời giải thích hợp lý nhất cho tất cả những chuyện này, cô có biết là gì không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Làm sao mà tôi biết được, nếu như tôi biết thì đã không phải hỏi anh như thế này!
Mộ Văn nói đến đây lại bổ sung một câu,
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có chơi trò đánh đố với tôi nữa!
- Tôi cũng không muốn chơi trò đánh đố với cô, Mộ Văn, tôi dám chắc ít nhất là tám mươi phần trăm, tôi tin rằng kẻ đứng đằng sau tất cả chuyện này có thể là bằng hữu thân mật nhất của cô trước kia, bởi chỉ có bạn của cô mới có thể hiểu rõ cô đến vậy. Không nên quên bó hoa kia, chả nhẽ cô nghĩ rằng tất cả chuyện này đều là trùng hợp sao?
- Anh... anh nói là.... là Thiên Dương?
Mộ Văn không dám khẳng định hỏi lại.
- Chính là hắn, Mộ Văn, nếu như cô bắt Thái Duyệt, có thể moi từ Thái Duyệt tin tức về người tình cũ của cô đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.