Chương trước
Chương sau
Bạch Tình Đình chu miệng ra, hừ lạnh nói:
- Nghe cách nói chuyện của anh là em biết ngay đây không phải chuyện tốt lành gì. Ông xã, anh khai thật đi, rốt cuộc thì tối nay anh đi chơi bời ở đâu!
Bạch Tình Đình nói với giọng nửa đùa nửa thật, Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:
- Bà xã, em nói linh tinh gì vậy, anh thật sự không ra ngoài lêu lổng. Chờ lát nữa anh sẽ cho em một lời giải thích hợp lý!
Trương Lộ Tuyết đi tới, cầm lấy cái ống kia. Trương Lộ Tuyết nhìn một lát, nói:
- Rốt cuộc bên trong là cái gì vậy, em thật sự rất tò mò, muốn xem trong này rốt cuộc là thứ gì!
Nói xong, Trương Lộ Tuyết định mở nó ra, Diệp Lăng Phi dặn dò một câu
:
- Lộ Tuyết, trong đó có thể là một bức tranh chữ rất quý giá, em phải cẩn thận một chút, nếu để gió thổi có thể làm hỏng mất đấy!
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Trương Lộ Tuyết cũng ý thức được mình không nên mở tranh chữ ra ở chỗ này mà phải tìm một chỗ thích hợp hơn. Trương Lộ Tuyết không mở ống ra nữa, cô cầm trong tay, nói:
- Em chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, chẳng lẽ anh cho rằng em thật sự sẽ làm sao như vậy sao?
Trương Lộ Tuyết cầm ống đựng đi phía trước, bây giờ đã là nửa đêm rồi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ba người bọn họ nhanh chóng đi vào trong biệt thự. Trương Lộ Tuyết vào phòng khách trước, đặt cái ống đựng lên bàn. Trương Lộ Tuyết không giống Diệp Lăng Phi, vừa nghe đến đồ cổ là cho rằng vật đó không tốt, ngay cả hứng thú xem trong đó là vật gì cũng không có. Trương Lộ Tuyết cảm thấy rất tò mò, thấy nó được dán băng dính cẩn thận như vậy, trong lòng cô rất muốn nhìn xem bên trong là vật gì, sau khi bóc lớp băng dính bên ngoài cái ống đựng, mở nó ra, quả nhiên nhìn thấy cuộn giấy bên trong. Chất giấy vô cùng tốt, tính chất rõ ràng không giống như giấy bây giờ, rốt cuộc đó là giấy gì, Trương Lộ Tuyết không biết. Cô không nghiên cứu sâu về phương diện này, chỉ là cảm thấy trong này có vật gì đó quan trong, muốn xem cho cẩn thận, cuộn giấy đã ố vàng, loại ố vàng này không phải vì thấm nước hay gì đó, mà là thời gian quá lâu, làm cho bản thân trang giấy bị phai màu, nếu như muốn phục chế, không phải là không phục chế được. Càng như vậy, Trương Lộ Tuyết càng cảm thấy ở đây có vấn đề, lòng hiếu kỳ của cô cũng càng ngày càng mãnh liệt, cẩn thận từng chút từng chút trải cuộn giấy ra, sau khi mở ra toàn bộ, Trương Lộ Tuyết lắp bắp kinh hãi, mắt cô trợn trừng, nhìn những con chữ trên trang giấy, sau đó nhìn về phía Diệp Lăng Phi, không nhịn được hỏi:
- Diệp Lăng Phi, đây là Lan Đình Tự phỏng chế, không, em đã nhìn thấy Lan Đình Tự phỏng tác thời Tống ở viện bào tàng, đó cũng là căn cứ theo Lan Đình Tự lưu truyền mà vẽ. Nhưng bản Lan Đình Tự trước mắt này lại có rất nhiều điểm khác so với bản em từng thấy, dường như... dường như bản này càng thực hơn, chẳng lẽ là do người thời Đường vẽ......?
Diệp Lăng Phi nói thầm:
- Lan Đình Tự, đó là thứ gì vậy?
Diệp Lăng Phi thật sự không biết Lan Đình Tự mà Trương Lộ Tuyết nói là thứ gì, hắn chỉ biết vật này rất quý giá, nếu không thì lão già Thái Duyệt đó sẽ không cất giữ vật này kỹ như vậy. Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc, bắt chéo chân, vừa mới định đưa điếu thuốc lên miệng, lại bị Bạch Tình Đình giật mất. Diệp Lăng Phi nói thầm:
- Không hút thì thôi!
Hắn ngồi dịch sang phía Bạch Tình Đình, tay hắn đặt lên đùi của Bạch Tình Đình lộ ra dưới váy ngủ, vuốt ve da thịt mềm mại của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi vuốt ve làm cho ngứa ngứa, cô lấy tay đẩy tay Diệp Lăng Phi ra, hai chân khép chặt lại. Diệp Lăng Phi lại cho tay vào, không để ý tới Trương Lộ Tuyết đang ngồi ngay bên cạnh, tay hắn chỉ tách hai đùi đang kẹp chặt của Bạch Tình Đình ra một chút rồi đút vào, ngón trỏ vuốt vuốt hạ thân của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lầu bầu:
- Anh đi tắm đi, người hôi quá!
- Đây không phải là nhà của chúng ta, anh đi đâu mà tắm đây?
Diệp Lăng Phi nói xong thì nhìn Trương Lộ Tuyết đang chăm chú xem bức thư pháp, Trương Lộ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, cậu dẫn anh ấy đi tắm đi, mình muốn xem cái này!
Bạch Tình Đình không phản ứng đến Diệp Lăng Phi, cô lại đẩy tay Diệp Lăng Phi ra khỏi người mình, nói với Trương Lộ Tuyết:
- Lộ Tuyết, cậu cứ dẫn anh ấy đến phòng ngủ đi, thứ này cứ để lại đây là được, đợi ngày mai từ từ xem. Dù sao mình không để cho anh ấy mang nó về nhà đâu, anh ta đừng hòng, hứ!
Bạch Tình Đình lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh đưa cái này lại cho Lộ Tuyết nhé!
- Anh vừa nói rồi đấy, vật này là anh lấy trộm, không phải của anh. Nếu Lộ Tuyết không lo lắng gì thì cứ lấy đi, anh cũng không biết rốt cuộc Lan Đình Tự là cái gì!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này, chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Vu Tiêu Tiếu vang lên ở đầu cầu thang:
- Lan Đình Tự, em biết nó, đó là thư pháp của một nhà thư pháp nổi tiếng triều Tấn, chỉ có điều, nghe nói nó đã bị chôn vào trong mộ của Võ Tắc Thiên rồi. Chuyện này em biết từ lâu, bởi vì ngày xưa em thích xem nhất là phim truyền hình về Võ Tắc Thiên!
Vu Tiêu Tiếu mặc một cái áo ngủ bán trong suốt đi tới, chiếc quần lót như ẩn như hiện, cô lại không mặc áo, cách áo ngủ, có thể nhìn thấy bộ ngực hình búp măng, cùng với hai điểm hồng nhô lên trên đỉnh núi, chiếc áo ngủ mờ mờ khiến cô càng thêm gợi cảm. Diệp Lăng Phi trông thấy bộ dạng này của Vu Tiêu Tiếu cũng phải nuốt nước bọt, nhưng bị Bạch Tình Đình nhìn thấy. Bạch Tình Đình ghé vào bên tai Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh đừng có hòng, bây giờ anh đi tắm rồi đi ngủ đi. Đây là sự trừng phạt dành cho anh, ai bảo anh nửa đêm còn không chịu đi ngủ!
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ gật gật đầu, đáp:
- Được rồi, bà xã, anh đi tắm đây!
Nói xong, bàn tay hắn lại không an phận bóp ngực Bạch Tình Đình một cái, tay kia cũng vụng trộm sờ đùi Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết đang tập trung toàn bộ tinh thần vào Lan Đình Tự, không ngờ Diệp Lăng Phi lại làm như vậy, cô yêu kiều kêu một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười đắc ý, khi đi qua bên cạnh Vu Tiêu Tiếu, hắn đột nhiên giơ tay ra bóp bộ mông co dãn vểnh cao Vu Tiêu Tiếu một cái, sau đó vội vàng chạy đi.
- Chị, chị xem anh rể …!
Vu Tiêu Tiếu bị bóp mông, khi cô định tìm Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã chạy mất tăm rồi, Vu Tiêu Tiếu không tìmđược Diệp Lăng Phi, đành phải tìm Bạch Tình Đình để khóc lóc kể lể, Bạch Tình Đình cười nói:
- Tiêu Tiếu, món nợ chúng ta nhớ kỹ, chờ khi nào có cơ hội chị sẽ giúp em báo thù!
- Chị, đến lúc đó, chị nhất định phải giúp em hả giận!
Vu Tiêu Tiếu nũng nịu ở trong ngực Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cười, gật đầu, nói:
- Tiêu Tiếu, em yên tâm đi, chị sẽ giúp em hả nỗi giận trong lòng!
Bạch Tình Đình thấy vừa rồi Diệp Lăng Phi lại nổi sắc tâm, đùa giỡn Vu Tiêu Tiếu và Trương Lộ Tuyết trước mặt cô, trong lòng không hề tức giận, trái lại, cái cô lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước, cô còn lo lắng Diệp Lăng Phi muộn như vậy không về nhà ngủ, chắc là ra ngoài đi chơi với phụ nữ, bây giờ xem ra, hoàn toàn là cô nghĩ lung tung, Diệp Lăng Phi không đi chơi bời ở bên ngoài, về chuyện Diệp Lăng Phi nói bức Lan Đình Tự kia là hắn lấy trộm, Bạch Tình Đình cũng không ngại. Cô không có hứng thú với Lan Đình Tự, mặc dù vừa rồi nghe Vu Tiêu Tiếu nói bức Lan Đình Tự này rất nổi tiếng, nhưng ở trong mắt Bạch Tình Đình, chung quy lại tình cảm giữa cô và Diệp Lăng Phi mới là quan trọng nhất nhất. Điều Trương Lộ Tuyết quan tâm chính là bức Lan Đình Tự này rốt cuộc có lai lịch thế nào, theo những gì Diệp Lăng Phi vừa nói, tựa hồ bức Lan Đình Tự này lai lịch không nhỏ. Trương Lộ Tuyết không phải là chuyên gia giám định, nhưng cô lại thấy tận mắt nhìn thấy bản phỏng lại của Lan Đình Tự, không ai biết được bút tích thực của Lan Đình Tự có còn tồn tại hay không. Có người nói Lan Đình Tự bị Đường Thái Tông mang vào trong lăng mộ của mình, bởi vậy, Lan Đình Tự ở trong lăng mộ của Lý Thế Dân, nhưng trong lăng mộ của Lý Thế Dân lại không có Lan Đình Tự, còn có người nói Lan Đình Tự ở trong lăng mộ của Võ Tắc Thiên, bởi vì, lăng mộ của Võ Tắc Thiên hiện giờ còn chưa được khai quật, cũng không thể nào biết được có phải bản gốc của Lan Đình Tự ở đó không, bất kể thế nào, nơi cất giấu Lan Đình Tự là một điều bí ẩn. Nhưng bản Lan Đình Tự mà Trương Lộ Tuyết đang xem có vẻ là thật hơn rất nhiều so với những tác phẩm phỏng lại Lan Đình Tự mà cô từng thấy.....
Diệp Lăng Phi đã rất quen thuộc với nhà của Trương Lộ Tuyết gia, hắn biết rõ ở đâu là phòng tắm, sau khi ngâm mình vào trong nước, rốt cuộc Diệp Lăng Phi cũng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay hắn và Trần Ngọc Đình triền miên rất lâu, vừa rồi hắn chỉ làm bộ như vậy mà thôi, không có ý muốn phát sinh quan hệ với mấy người Bạch Tình Đình. Hắn chỉ không muốn làm cho Bạch Tình Đình phát hiện ra hôm nay hắn đã có quan hệ với người phụ nữ khác, hiển nhiên là hắn đã thành công tránh được một kiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.