Mộ Văn cầm điện thoại, nghe Thái Tiểu Ngọc ở đầu dây bên kia chất vấn mình. Mộ Văn không lên tiếng, chờ cho Thái Tiểu Ngọc nói xong, Mộ Văn mới cười lạnh nói:
- Tiểu Ngọc, sao cô lại hỏi tôi, những lời này có lẽ cô nên hỏi chính mình thì hơn!
- Tự hỏi chính mình?
Thái Tiểu Ngọc không rõ ý của Mộ Văn, cô hỏi:
- Tự hỏi cái gì?
- Cô đã từng nghĩ tới chưa, tại sao Tiểu Cửu lại muốn nổ súng với cô, tại sao cậu ấy lại rời đi?
Mộ Văn hỏi ngược lại.
- Anh... anh ấy làm vậy vì sự xuất hiện của chị, anh ấy thích chị?
Thái Tiểu Ngọc vừa nói ra câu này, chợt nghe thấy Mộ Văn bậy cười, tiếng cười của Mộ Văn khiến cho Thái Tiểu Ngọc càng thêm nghi hoặc, cô ta hỏi:
- Chị cười cái gì vậy?
- Tôi cười cô đều đến lúc này, cô vẫn còn chưa rõ rốt cuộc Tiểu Cửu nghĩ gì, Tiểu Cửu thật sự rất đáng thương, cậu ấy luôn luôn hy sinh thầm lặng, nhưng vẫn không làm người khác coi trọng. Tôi thừa nhận, tôi rất tàn nhẫn, nhưng cô còn tàn nhẫn hơn, Tiểu Cửu ở bên cạnh cô lâu như vậy, cậu ấy không cãi nhau với cô, không phải là cậu ấy không dám, mà là cậu ấy không muốn mất đi cô. Khi đó cậu ấy cầm súng chĩa vào cô, không phải vì cậu ấy thích tôi, đó là vì cậu ấy không muốn mất tôi. Trong lòng cậu ấy chỉ hy vọng hai chúng ta có thể sống thật tốt, điều cậu ấy coi trọng nhất chính là tình cảm của chúng ta trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525357/chuong-1418-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.